Ta không biết mình phátsốt mấy ngày, có lúc thanh tĩnh có lúc hồ đồ. Chờ ta chân chính từ trên longsàng bò dậy, Nga Hoàng cao hứng niệm Phật, nói ta đã tỉnh liền chạy về phíaPhượng Triêu Văn gọi “Bệ hạ”, ta hồ đồ nhìn chằm chằm Phượng Triêu Văn gọi“Cha”. Bệ hạ vào triều “Quân chủ”, hạ triều “Cha”, toàn bộ gầy một vòng, bậnrộn thật đáng thương.
Ta ôm lấy đầu mình đang dần tỉnh táo, chuyện này đúng là không ra thể thống gì.
Thời điểm hắn hạ triều ta đã ngồi ở trên bàn ăn cơm, trên bàn bày mười mấy loạimón ăn, nhiều loại món ăn nóng, ăn nhẹ. Nga Hoàng ở một bên khuyên ta: “Cônương chậm một chút... Cô nương chậm một chút... Sao giống như đói bụng mấychục ngày vậy?”
Ta nuốt xuống bánh mi mao trong miệng, lại uống một hớp sữa đặc, quay đầu lạitrừng nàng một cái: “Không phải là đói bụng chừng mấy ngày sao?” Ánh mắt liếcthấy thân ảnh Phượng Triêu Văn ngây ngốc đứng ở cửa điện, giơ lên nửa miếngbánh mi mao còn thừa lại trong tay khẽ cười kêu hắn: “Bệ hạ mới vừa hạ triềusao? Có muốn tới đây ăn chút hay không? Bánh mi mao hôm nay ăn thật ngon a.”
Lúc này hắn mới hồi hồn, xoải bước đi tới, ngồi ở đối diện ta, ánh mắt đảo quamón ăn trên bàn cái, mắt phượng chuyển cau lại, trừng mắt liếc Nga Hoàng: “Cônương vừa mới khoẻ, sao lại cho ăn những thứ dầu mỡ? Còn không dẹp hết bưng ítđồ ăn nhẹ tới đây?”
Ta trơ mắt nhìn từng món giò thuỷ tinh, bánh hấp nhân thịt bò lá sen mình tựgọi bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-thi-tam-chem/3228579/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.