Ta và Tiểu Hoàng ngồi ởlầu ba Cẩm Tú các, nghe cửa thành bị đánh từng cái, thủ đô bị chiếm đóng, ngaivàng mấy chục năm của Đại Trần hôm nay kết thúc. Quân Tề rất nhanh tiến côngvào Hoàng thành, tiếng thiết kỵ vang lên, hẳn là đã đến cây câu nhỏ bên kiarừng bích đào.
Rừng bích đào không biết nỗi lo của nhân gian, nhuộm hết sắc đỏ của giang sơn.Cũng không biết thiết kỵ của Phượng Triêu Văn đi qua vẻ đẹp này có từng chậmlại bước chân chinh phạt?
Dưới lầu nhóm cung nhân đang lục tục chất thêm củi dưới Cẩm Tú các, nghe đượcthiết kỵ bước vào cung thành, mặt đất rung động, thất kinh, ở đâu còn nghehoàng mệnh, sớm chạy tứ tán.
Cẩm Tú các là một toà lầu gỗ nhỏ, cho dù phía dưới không chất đầy củi, nếu đốtchỉ sợ cũng khó cứu. Tiểu Hoàng níu lấy tay áo của ta khàn cả giọng gọi: “TiểuDật không muốn a... Ta còn không muốn chết... Ta còn chưa ăn đủ bánh lá sen,bánh hạt sen, bánh hoa cúc trong nội cung...”
Ta nhặt lên một miếng bánh trong mâm trên bàn kế cửa sổ nhét vào trong miệnghắn, ngưng loại kịch vô vị này của hắn.
“Ngoan ngoãn ngồi, một hồi ta mang ngươi đi.”
Hắn nhai nhai, hết sức nuốt xuống, đôi mắt trông mong nhìn ta: “Tiểu Dật sẽkhông gạt ta? Không phải muốn đốt chết ta?”
Đầu ta đau trừng mắt nhìn hắn, thấy trên mặt mập mạp mượt mà của hắn toàn là mùquáng và ỷ lại, nước mắt cũng chưa lau, lại nở nụ cười sũng nước mắt, vỗ móngvuốt mập mạp cười đến đặc biệt vui vẻ:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-thi-tam-chem/3228576/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.