Phượng Triêu Văn đuổitoàn bộ cung nhân trong điện ra ngoài, ngồi ngay ngắn ở trước ngự án duyệt tấuchương, sai ta bưng trà mài mực, cuối cùng hướng ngoài điện nghiêng mắt nhìn:“An Dật, ngươi nói trẫm giết Yến Bình được không?” Ánh mắt âm lạnh, sát khí dạtdào.
Hôm nay ta thật cảm nhận rõ ràng nỗi khổ sở của “Thiếp thân không rõ”. Ăn cơmcủa chủ, làm nha đầu thông phòng để sống, hôm nay còn phải nói một quan Ngự Sửcó tâm trung quân ái quốc sao?
Yêu cầu này thật sự là quá cao với ta!
Ta quyết định đem lương tâm của mình để một bên trước, làm một lần tiểu nhân giannịnh.
“Bệ hạ, Yến Bình thật sự là đáng chết! Đã làm thần tử, nên có tự giác của thầntử, sao có thể đã nhìn trong chén bệ hạ, còn băn khoăn trong nồi bệ hạ?”
Lông mày dài của Phượng Triêu Văn chau lên, “Ngươi không phải trò chuyện vớiYến Tướng quân thật vui sao? Sao há miệng ra liền muốn mạng của hắn? Ngươikhông phải do yêu sinh hận chứ?”
Vẻ mặt ta xem thường nhìn hắn, ủy khuất hận không thể nạo tường: “Bệ hạ, do yêusinh hận đó là chuyện phiếm mấy người kể chuyện trong trà lâu lấy ra dụ tiềntài của người. Tội thần ta đã có tuổi, chỉ cầu ấm no là tốt rồi, cái gì yêu ahận a, rất cao sâu khó lường rồi, so với cầu tiên đan còn lao lực hơn.”
Thấy hắn lộ ra thần sắc bán tín bán nghi, ta chỉ phải nghiêm mặt giải thích:“Yến Tướng quân nghĩ gì từ trước đến nay khác hẳn với người thường, nói chuyệnvới hắn giúp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-thi-tam-chem/3228563/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.