Sáng hôm ấy sau khi đưa đồ ăn tới lấy lòng Chu Bái Bì Lục Tuân xong, Tiền Duy lại quay về ký túc ngủ tiếp. Tỉnh giấc, cô nằm trên giường ngẫm nghĩ, đã lâu lắm rồi mới có một hôm được ngủ mà chẳng cần quan tâm đến báo thức. Một ngày mới của tuổi mười chín lại bắt đầu như thế, Tiền Duy hít một hơi thật sâu, trước nay chưa từng nhận ra được ngủ nướng là một hạnh phúc xa xỉ cỡ nào.
"Có những hạnh phúc đời thường luôn bị xem nhẹ, nhưng sau khi mất đi người ta mới nhận ra nó đáng quý cỡ nào, cứ như bây giờ được cuộn mình nằm trong chăn, chúng ta cần phải trân trọng từng giây từng phút này."
"Cũng chỉ mỗi cậu mới có thể nói chuyện ngủ nướng đường hoàng được như thế." Lưu Thi Vận ra vẻ khinh thường: "Có phải hay không, Tiểu Manh, chúng ta không thể học theo Tiền Duy được, chúng ta phải ngủ sớm dậy sớm thì mới lớn nhanh được."
"Tiểu Manh" là tên mà Lưu Thi Vận đặt riêng cho chậu cây xương rồng cảnh của mình, cô không biết con nhỏ này đọc được tin nhảm ở đâu mà nói thực vật cũng có nhân tính, nếu như chăm chỉ nói chuyện với thực vật hàng ngày để bồi dưỡng tình cảm thì thực vật sẽ lớn nhanh hơn, thậm chí còn có thể tiết ra những từ trường của thực vật để khiến người nuôi trở nên xinh đẹp hơn.
Tiền Duy nhìn thoáng qua Lưu Thi Vận đang dịu dàng nhìn chậu cây xương rồng kia, chẳng chút nghi ngờ, nếu không phải cây xương rồng cảnh có gai, cô nàng đã sớm giả vờ như người mẹ hiền vuốt ve "Tiểu Manh" của mình rồi.
"Mấy giờ rồi?"
Lưu Thi Vận nhìn điện thoại một chút: "Mười giờ rồi."
Tiền Duy nhảy dựng người bò dậy: "Hôm nay tớ muốn đi học môn tự chọn."
Lưu Thi Vận kinh ngạc nhìn cô: "Cậu hâm à? Cậu đang nói cậu định đi học môn tự chọn đấy à?"
Kỳ một năm hai đại học, Tiền Duy đã đăng ký môn tự chọn là khóa quản lý tài sản, sở dĩ cô chọn môn này là vì đã nghe ngóng được từ các chị hơcj khóa trên rằng thầy Trương chưa điểm danh bao giờ, có thể thoải mái trốn học, thi cuối kỳ cũng không khó đến mức bị đánh rớt tín chỉ.
Tiền Duy cũng chẳng biết phải giải thích sự thay đổi này của mình thế nào, cô nhìn đồng hồ, rồi nhanh chóng xuống tiệm tạp hóa dưới lầu ký túc xá mua mấy túi đồ ăn lớn, đặc biệt chọn những loại đồ ăn vặt nhưng lại bao no để mua, mua đầy một túi lớn mới chạy về phía phòng học.
Cô nhớ rất rõ ràng, trong số những sinh viên khoa Luật đăng ký khóa quản lý tài sản này cũng có cả Lý Sùng Văn cũng học.
Đợi cô thở hồng hộc chạy tới phòng học, cũng may mà chưa bắt đầu tiết học, Tiền Duy nhìn xung quanh một lượt, rốt cuộc cũng tìm được Lý Sùng Văn, anh đang ngồi ở hàng thứ ba, im lặng cầm sách gì đó lên đọc, mặt nghiêng yên tĩnh đẹp trai. Lý Sùng Văn cũng khá tuấn tú, dáng người cao lớn, quả nhiên anh ta cũng thu hút không ít ánh mắt từ những sinh viên nữ khác, chỉ tiếc là không lâu sau đó, phần lớn những ánh mắt ấy lại chẳng hề kiên định mà đi tìm thú vui mới.
Tiền Duy nhìn ra cửa, thấy được Lục Tuân đang bước vào, ở kiếp trước cô chuyên trốn học nên không hề biết rằng Lục Tuân cũng đăng ký khóa học tự chọn này.
Tiền Duy liếc trộm Lục Tuân một cái, lại quay sang nhìn Lý Sùng Văn một chút, không thể không nói, mặc dù Lý Sùng Văn không có sắc đẹp đạt tới cảnh giới thượng thừa như Lục Tuân, nhưng trong học viện luật đại học A anh cũng là gương mặt rất đáng chú ý. Đặc biệt sự khác biệt giữa anh và Lục Tuân chính là, Lục Tuân là người lạnh lùng, là đóa hoa kiêu ngạo trên cao, từ tướng mạo đến thần thái đều khiến người ta cảm thấy quý khí, nhưng Lý Sùng Văn lại là người khiêm tốn, từ cách nói chuyện đến hành động đều rất nhẹ nhàng lịch sự, là kiểu anh trai hàng xóm dịu dàng như ngọc. Thực ra Tiền Duy khá bất bình cho Lý Sùng Văn, rõ ràng tính cách anh tốt hơn gấp trăm ngàn lần so với Lục Tuân, nhưng Lục Tuân lại là người nổi tiếng hơn được các sinh viên nữ theo đuổi nhiều hơn, chẳng lẽ con gái thời nay đều mắc hội chứng Stockholm hết rồi sao.
Lục Tuân mang gương mặt xinh đẹp trước những ánh nhìn mê mẩn không chớp mắt bước vào phòng học, dáng người cao thẳng mạnh mẽ, Lý Sùng Văn ngẩng đầu nhìn anh khẽ cười chào hỏi, rốt cục trên mặt Lục Tuân cũng có ý cười được một chút, anh ngồi xuống bên phải Lý Sùng Văn, giờ đây bên cạnh Lý Sùng Văn cũng chỉ còn chỗ bên trái là còn trống.
Tiền Duy cố lấy hết dũng khí, bất chấp tất cả ngồi xuống chỗ trống bên trái kia. Cũng chẳng phải cô xấu hổ gì cả, thuần túy là vì hàng thứ ba luôn là khu vực nguy hiểm nhất ai ai cũng biết, bởi vì thầy Trương dạy môn này thích nhất là mời những sinh viên ngồi hàng thứ ba đứng dậy trả lời câu hỏi.. Đồng thời tiết nào lên lớp cứ giảng đến kiến thức quan trọng thì nước bọt của thầy lại văng tung tóe, và hàng thứ ba chính là nơi bị "hứng chịu nặng nề nhất"..
Lý Sùng Văn nghe thấy động tĩnh bên cạnh thì ngẩng đầu từ trong cuốn sách lên, thấy được Duy ngồi xuống liền khẽ cười với cô một cái, nụ cười của anh vẫn luôn như thế, khiến cho người ta có cảm giác như được tắm mình trong gió xuân. Nụ cười này, trong lòng Tiền Duy chợt dâng lên niềm chua xót. Lục Tuân cũng hững hờ ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua chỗ cô, nhưng anh cũng chẳng nói câu nào.
Tiền Duy cố nén cảm xúc trong lòng, lôi túi đồ ăn vặt ra, mình ăn hai gói, sau đó liền vỗ vai mấy bạn học đằng sau, lôi túi đồ ăn vặt ra chia cho một người một túi rồi mời mọi người cùng nhau ăn, sau đó vô cùng tự nhiên đặt túi bánh cuối cùng tới trước mặt Lý Sùng Văn: "Lý Sùng Văn, cho anh."
Lý Sùng Văn ngẩn người, chỉ cười cười: "Không cần."
Tiền Duy lại rất kiên trì: "Tất cả mọi người đều ăn, bánh này siêu ngon luôn, tôi mua cũng nhiều túi, anh ăn thử một chút đi."
Cuối cùng Lý Sùng Văn không lay chuyển được Tiền Duy, đành đưa tay nhận túi bánh kia.
Trong lòng Tiền Duy rốt cục cũng thở phào một hơi. Cô mua nhiều đồ ăn như vậy, chính là vì không muốn đột ngột đưa riêng một túi cho Lý Sùng Văn.
Cũng không biết có phải do trùng hợp hay không, mà túi bánh chia cho Lý Sùng Văn vừa đúng là túi cuối cùng, không còn thừa túi nào cả. Tiền Duy dè dặt nhìn thoáng qua Lục Tuân đang ngồi cạnh Lý Sùng Văn, vừa rồi lúc cô chia bánh cho mọi người thì đúng lúc anh ra ngoài nghe điện thoại, cũng vừa mới về không lâu, có vẻ như anh không chú ý đến cô lắm, trong lòng Tiền Duy nhẹ nhàng thở phào, may mà anh không để ý cô đang làm gì, nếu không chia bánh đến lượt anh lại không còn thì xấu hổ cỡ nào chứ.
Tiền Duy nhìn Lý Sùng Văn ngồi cạnh mình, mặt mũi vẫn đang hồng hào khỏe mạnh, trong lòng bùi ngùi mãi không thôi. Ở kiếp trước thật ra cô và Lý Sùng Văn vốn chẳng quen nhau, sau khi tốt nghiệp anh lựa chọn vào sở tư pháp trở thành một thẩm phán. Trong công việc sau này có duy nhất một lần Tiền Duy làm việc với anh là trong một phiên tòa, Tiền Duy vì mình đương sự của mình mà nhận một vụ tố tụng bên bệnh viện, vừa đúng lúc tổ chức biện hộ ở tòa án của Lý Sùng Văn. Kết thúc phiên tòa cô còn bị đội ngũ chuyên gia y thuật của bên kia chặn trước cửa tòa án, định cho Tiền Duy một trận, may là đúng lúc Lý Sùng Văn đi ngang qua đã giúp đỡ cô, thậm chí vì bảo vệ cô mà phải chịu đòn. Sau này khi cô nghe tin anh bị ung thư dạ dày thì mới biết gia cảnh nhà Lý Sùng Văn. Anh sinh ra trong một thôn quê xa xôi hẻo lánh, mặc dù được nhận học bổng từ trường hàng năm, nhưng mẹ anh bị liệt cả người, ba thì mê rượu chè bài bạc, còn có một em gái đang học cấp ba, anh đành phải liều mạng đi làm thêm để nuôi sống cả nhà, vì tiết kiệm tiền, từ đại học đã bắt đầu thường xuyên nhịn đói không ăn cơm, ngày nào cũng như ngày nào cuối cùng tuổi còn trẻ mà mắc bệnh ung thư dạ dày.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]