Một bàn tay giữ tay Tiêu Tư Di lại khi con dao chưa kịp ghim vào người Thẩm Y Nhiên: “Không được giết cô ta, người đó nói muốn tự tay xử lý cô ta.”
Người đó… chính là có người phía sau, Tiêu Tư Di chắc chắn không có khả năng làm ra chuyện này.
“Hừ…được, dù sao Thẩm Y Nhiên, hôm nay nhất định mày không thể sống được.”
Thẩm Y Nhiên bị bọn chúng đưa đi đến căn nhà gỗ ở lưng chừng núi, lúc này tên đàn ông canh cửa mới nói hai đứa trẻ đã trốn vào rừng.
Tiêu Tư Di bật cười nhìn Thẩm Y Nhiên nói: “Mày nghĩ hai đứa con của mày sẽ tìm đường ra khỏi khu rừng này trước khi trời tối không? Thẩm Y Nhiên… yên tâm… tao sẽ tìm xác con mày về cho mày.”
Toàn thân cô run rẩy, từ lúc cô mất tích đã hơn hai giờ, hy vọng Hàn Tử Sâm sẽ nhanh chóng đến nơi.
Bây giờ Tiểu Từ và Thiên Tử lại bỏ chạy vào rừng, nếu trời tối mà bọn trẻ vẫn còn lạc trong rừng, chắc chắn sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm.
Thẩm Y Nhiên đang suy nghĩ thì một chiếc xe hơi lái đến, Triệu Uyển Nhi một thân hàng hiệu bước xuống xe, cởi mắt kính nhìn Thẩm Y Nhiên nhếch môi cười.
Thì ra là cô ta.
Triệu Uyển Nhi đi về phía Thẩm Y Nhiên đang bị trói ở trên ghế, đôi môi đỏ mộng hé ra: “Thẩm tiểu thư….à, không phải, là Hàn phu nhân a, cô rất thích nghe tôi gọi cô là Hàn phu nhân phải không? Vậy thì nghe cho rõ lần cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-yeu/3488679/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.