Chương trước
Chương sau
Sắp tới liền có một bữa tiệc, Hàn Tử Sâm có nói sẽ đưa Thẩm Y Nhiên theo với tư cách chính là Hàn phu nhân.

Thẩm Y Nhiên đưa hai đứa trẻ đến trường học liền đi tìm Lâm Thiên Nhu, muốn cùng chị Lâm đi chọn một bộ váy dự tiệc phù hợp, dù sao hiện tại cô xuất hiện với tư cách là Hàn phu nhân, vợ của Hàn Tử Sâm.

Hai người chọn một cửa hàng lễ phục, bên ngoài trưng bày một bộ lễ phục màu bạc, Thẩm Y Nhiên cảm thấy hợp mắt liền đi vào bên trong.

“Y Nhiên, da em trắng, mặc bộ váy màu đen ở kia sẽ hợp hơn.” - Lâm Thiên Nhu chỉ về chiếc váy được trưng bày trong lồng kiếng.

“Vậy thử bộ này đi, nhìn thật thích.” - Thẩm Y Nhiên gật đầu đáp.

Nhân viên phục vụ có chút e ngại, bộ váy giá trị cao nhất cửa hàng, nhưng nhìn trang phục hiện tại của Thẩm Y Nhiên và Lâm Thiên Nhu liền đoán được hai người này không thể mua được.

Lúc này, bước vào bên trong cửa hàng chính là Triệu Uyển Nhi, cô ta là khách hàng VIP nơi này, thấy cô ta bước vào, nhân viên liên đi tới xua nịnh.

Cô ta đi vào, nhìn thấy Lâm Thiên Nhu đang ngồi đợi Thẩm Y Nhiên thử váy, cô ta điều tra về Thẩm Y Nhiên, tất nhiên nhận ra Lâm Thiên Nhu, nhớ lại chuyện ở nhà trẻ liền không vui đi tới nói với nhân viên.

“Từ khi nào cửa hàng của các người loại người nào cũng có thể bước vào, loại rẻ rách chạm vào váy của các người không sợ bẩn.” - Triệu Uyển Nhi hướng mắt về Lâm Thiên Nhu nói.

Lâm Thiên Như tất nhiên biết rõ về Triệu Uyển Nhi, liền nhếch môi: “Vậy cô nghĩ mình cao hơn tôi à? Những thứ cô có bây giờ chỉ vì con gái cô là con nuôi của Hàn gia mới có được, trước kia cô là loại gì thì tự cô cũng rõ.”

Nghe lời này, Triệu Uyển Nhi bị lật tẩy sự thấp kém liền tức giận lấy ly nước trên tay nhân viên muốn hất về phía Lâm Thiên Nhu.

Nhưng Lâm Thiên Nhu lăn lộn buôn bán cũng không phải là loại dễ ức hiếp, cô lúc này đã phòng bị nắm lấy cổ tay Triệu Uyển Nhi, ly nước hất thẳng lên người cô ta.

Triệu Uyển Nhi hét lên một tiếng, kêu gào Lâm Thiên Nhu vô cớ tạt nước mình, lúc này vị quản lý đi ra, nhìn trang phục của Lâm Thiên Nhu liền ép buộc cô xin lỗi nếu không sẽ gọi bảo vệ xử lý.

Lúc này, cô nhân viên đã chướng mắt hai người mặc trang phục bình thường lên tiếng: “Cô mau nói bạn của cô cởi trang phục của chúng tôi ra, các người căn bản không mua nổi, thử trang phục của chúng tôi chỉ làm bẩn đồ của chúng tôi, lỡ xảy ra chuyện các người có đền nổi không?”

Triệu Uyển Nhi nghe nhân viên nói tới người bạn bỗng nhiên kinh ngạc, chẳng lẽ là Thẩm Y Nhiên cũng ở đây.

Cô ta còn chưa kịp nghĩ đã nghe thấy giọng nói phía sau: “Ai muốn ai phải xin lỗi vậy?”

Triệu Uyển Nhu xoay người lại giật mình, lúc này Thẩm Y Nhiên đang mặc bộ lễ phục màu đen mà cô ta đang muốn thử, cô ta định sẽ mặc bộ lễ phục này cho bữa tiệc sắp tới, sẽ hung hắn đạp Thẩm Y Nhiên xuống bằng nhan sắc và trang phục của mình.

“Thẩm tiểu thư, thật trùng hợp lại gặp cô ở đây.” - Triệu Uyển Nhi nói.

“Tôi nghĩ cô nên gọi tôi là Hàn phu nhân, A Tử lân trước chẳng phải đã nhắc nhở cô rồi.” - Thẩm Y Nhiên nói.

A Tử… A Tử… gọi thân mật như vậy khiên Triệu Uyển Nhi cắn răng tức giận. Cô ta nhớ trước kia từng một lần gọi Tử Sâm bị anh ấy lạnh mặt cảnh cáo, về sau chỉ dám gọi là Hàn gia.

“Hàn phu nhân…” - Triệu Uyển Nhi cười khan một chút: “Vừa rồi chỉ là hiểu nhầm thôi.”

Thẩm Y Nhiên nhìn thấy vậy liền nói: “Chị Lâm, có sao không?”

Lâm Thiên Nhu lắc đầu: “Cô ta có thể làm gì được chị.”

Lúc này nhân viên lại nói: “Nếu các vị không mua nổi, hãy cởi bộ lễ phục này ta, Triệu tiểu thư đang cần mua bộ lễ phục này.”

Thẩm Y Nhiên nhìn Triệu Uyển Nhi nói: “Xem ta Triệu tiểu thư thật sự giàu có, có thể mua bộ trang phục này.”

Triệu Uyển Nhi cắn răng muốn bật máu, nếu tính một tháng 200tr mà Hàn gia chu cấp, cơ bản cô ta không thể mua nổi.

Lúc này, có ba nam nhân đi vào bên trong cửa hàng, người đi đầu tiên chính là Cao Trí, thái độ cung kính mang một tấm thẻ mạ vàng đưa về phía Thẩm Y Nhiên: “Phu nhân, Hàn gia nói phu nhân giữ lấy tấm thẻ này, người muốn mua gì liền quẹt thẻ này, không có hạn mức, cũng không cần báo cáo với Hàn gia.”

Cô không ngờ Cao Trí lại mang thẻ đến, chỉ là lúc đến cửa hàng cô có nhắn tin cho A Tử nói muốn chuẩn bị lễ phục, chỉ là chỗ này giá hơi cao nên anh hãy chuyển khoản cho cô.

Cũng không nghĩ anh lại cử Cao Trí mang thẻ đến với tốc độ nhanh như vậy.

Thẩm Y Nhiên nhận lấy tấm thẻ và thanh toán bộ váy mình thích.

Tất cả nhân viên nhìn thấy chiếc thẻ liền run lên một chút, ở Nam thành có được mấy cái loại thẻ này.

Còn có vị kia không phải luôn có mặt trên trang tin tức, là thư ký của Hàn gia… người đó gọi cô gái này là phu nhân, chẳng lẽ cô ấy là Hàn phu nhân của Hàn thị.

Triệu Uyển Nhi tức giận nhưng buộc phải cụp đuôi rời đi, Cao Tri thấy vậy liền nhếch môi cười: “Triệu tiểu thư, xem ra nhu cầu sinh hoạt của cô khá cao, trang phục ở đây người bình thường khó có thể mua được.”

Triệu Uyển Nhi sợ hãi nói: “Tôi… tôi chỉ là đến xem một chút.”

“Đến xem? Vậy thì tốt, Triệu tiểu thư nên tiêu dùng phù hợp với địa vị của mình. Đừng mù quáng nhắm vào những thứ quá cao, đến cuối cùng sẽ chẳng còn lại cái gì.”

Triệu Uyển Nhi sợ xanh cả mặt, lời Cao Trí đầy ẩn ý khiến cô ta sợ Hàn Tử Sâm sẽ nhìn ta kế hoạch của mình.

Buổi tối, Thẩm Y Nhiên sau khi dỗ hai đứa trẻ đi ngủ, cầm điện thoại di động tìm một chút tin tức về Diệp Minh Tu, hôm nay đi cũng chị Lâm hai người có nói một chút về Diệp Minh Tu.

Nhưng nghĩ đến phòng ngủ con gái đã được trang hoàng riêng, nhưng Tiểu Từ liên tục chui vào phòng Tử Tử đòi ngủ cùng, còn ép buộc anh trai phai kể chuyện cho con bé.

Chỉ là Tử Tử vốn là một đứa trẻ ít nói, bị Tiểu Từ ép đến phải nói thật nhiều chỉ vì sợ bị em gái ghét bỏ, sợ bị em gái làm nũng đến không còn cách nào khác.

Tử Tử quả nhiên là một anh trai tốt.

Nghĩ tới đây khóe môi Thẩm Y Nhiên nhếch lên mỉm cười, bên tai vang lên một giọng nói: “Sao vậy, vừa ý Diệp Minh Tu? Nhìn ảnh hắn ta liền mỉm cười.”

“Không có, em không có hứng thú Diệp Minh Tu.” - Thẩm Y Nhiên giải thích về mối quan hệ giữa Lâm Thiên Nhu và Diệp Minh Tu.

“Vậy sao?” - Môi mỏng Hàn Tử Sâm cong lên: “Vậy em có hứng thú với ai?”

Giọng nói của anh nhẹ nhàng ôn nhu, mang đầy cám dỗ.

Thẩm Y Nhiên đỏ mặt nhìn Hàn Tử Sâm.

“Sao lại không trả lời, trước đây không phải là rất chủ động sao?” - Đôi môi anh nhẹ nhàng cong lên khiến cô không thể rời mắt: “Không cho phép em có hứng thú với người đàn ông khác, đời này em chỉ được hứng thú với người đàn ông duy nhất chính là tôi.”

Thẩm Y Nhiên có chút sửng sốt, bá đạo chiếm hữu vẫn như cũ, trước kia Hàn Tử Sâm luôn không cho phép bất cứ người đàn ông nào đến gần cô.

Đột nhiên, dái tai cô truyền đến cảm giác đau, khi cô tỉnh táo lại liền phát hiện Hàn Tử Sâm đang cắn vào dái tai cô.

“A Tử, đừng làm loạn…” - Cô hơi run lên muốn đưa tay che lại tai mình.

Nhưng bàn tay chưa kịp đưa lên đã bị tay anh đè xuống, anh chuyển từ cắn sang hôn lên và mút lấy vành tai: “Tôi cũng không làm loạn.”

Thẩm Y Nhiên đỏ mặt càng mạnh hơn, nhanh chóng chuyển chủ đề: “Ừm… A Tử, hôm nay mua lễ phục có hơi tốn không ít tiền… sẽ không sao chứ?”

“Tôi cho em thẻ, em dùng bao nhiêu cũng được, không phải một nữa Hàn gia là của em sao?”

“Anh không sợ em chỉ nhìn trúng tiền của anh sao?” - Cô nói đùa.

Anh mỉm cười dịu dàng: “Tôi biết em không phải loại người đó, trước kia nếu em thích tiền của tôi thì đã dễ dàng rồi.” - Anh đưa tay nghịch lọn tóc của cô: “Nghe Cao Trí nói, hôm nay em gặp Triệu Uyển Nhi ở cửa hàng quần áo, cô ta chọc giận em?”

Thẩm Y Nhiên bĩu môi: “Cô ta chẳng thể làm gì được em.”

“Em không cần để ý đến cô ta, cứ xem như Hàn gia nuôi một kẻ rãnh rỗi. Nếu em cảm thấy cô ta làm phiền lòng em, tôi sẽ ra lệnh cô ta không được xuất hiện trước mặt em.”

“Xuất hiện trước mặt em hay không không quan trọng, quan trọng là cô ta xuất hiện trước mặt anh.” - Thẩm Y Nhiên nhàn nhạt nói: “Đừng nói là anh không nhìn ta cô ta có ý đồ với anh.”

“Tôi không có hứng thú với cô ta, bất quá cô ta chỉ là mẹ của Uyên Na mà thôi, Hàn gia đã hứa sẽ nuôi Uyển Na cho đến khi 18 tuổi và không chia cắt mẹ con họ.” - Hàn Tử Sâm đáp.

“Cái này anh không thấy anh vô hình cho cô ta hy vọng sao?” - Thẩm Y Nhiên lại nói.

“Vậy em muốn tôi làm như thế nào? Trực tiếp hủy dung cô ta? Hay là khiến cô ta nằm viện cả đời còn lại để cô ta không còn dám có ý đồ gì nữa?” - Hàn Tử Sâm thản nhiên nói.

Thẩm Y Nhiên có chút run lên: “Không, em không cần những điều này. Chỉ cần để cho cô ta biết anh là của em.”

Hàn Tử Sâm nhướng mày: “Tôi là của em?”

Vẻ đỏ hồng trên gương mặt Thẩm Y Nhiên vừa nhạt dần lại ửng lên, cô nhìn vào mắt anh nói: “Ừm, anh là của em, là chồng của Thẩm Y Nhiên em.”

Hàn Tử Sâm luôn là một kẻ cầm quyền, anh không bao giờ cho phép bản thân phụ thuộc vào ai, nhưng khi cô khẳng định anh là của cô, trong lòng anh là rất vui sướng và hài lòng đến mức không giải thích được.

“Em cứ như vậy chắc chắn tôi và của em sao? Em không sợ tôi yêu người khác sao?” - Anh nhếch lên đôi môi mỏng.

Thẩm Y Nhiên cắn nhẹ môi, trầm ngâm một chút liền nói: “Em sẽ dùng mọi cách giữ anh, nhưng lúc đó anh thật sự đã yêu người khác và yêu người đó đến mức không thể buông tay thì… em sẽ lặng lẽ rời đi và giữ lại những kỉ niệm đẹp giữa chúng ta.”

Nếu một ngày anh yêu người khác, anh sẽ không còn là A Tử trong lòng cô nữa, vậy thì rời đi chính là tốt nhất.

Chỉ là khi nghe cô nói lời này, sắc mặt Hàn Tử Sâm biến đổi, anh kéo tay cô ôm chặt vào lòng.

Sự hạnh phúc vừa rồi lập tức biến thành sự sợ hãi trước lời nói của cô, sợ đến mức cơ thể anh khẽ run lên.

Đây là thế nào, cho dù anh quyết định sẽ yêu lại người phụ nữ này… nhưng không ngờ ảnh hưởng của cô đối với anh lớn hơn anh nghĩ.

“Ai cho phép em rời đi? Em đã quay lại Hàn gia, em sẽ vĩnh viễn ở lại Hàn gia.” - Hàn Tử Sâm nói.

Thẩm Y Nhiên cảm thấy cái ôm này thật chặt, mang theo sự run rẩy liền hỏi: “A Tử, anh sao vậy?”

“Điều tôi vừa nói em đã nghe rõ chưa, vĩnh viễn không được phép rời đi.”

Thẩm Y Nhiên kinh ngạc, là vì cô nhắc đến chuyện rời đi sao?

“Em chỉ là đang nói… nếu có một ngày như vậy, em sẽ rời đi.”

“Sẽ không bao giờ có ngày như vậy.” - Anh nhìn chằm chằm cô: “Cho nên chuyện rời đi, em nghĩ cũng không cần nghĩ đến.”

Ánh mắt anh như muốn nuốt chửng cô, Thẩm Y Nhiên nhìn gương mặt thanh tú của anh đang tiến lại gần cô, hàng lông mi run lên rồi nhắm lại.

Trên môi cô, cảm nhận được bờ môi mềm mại của anh.

Anh hôn cô.

Nụ hôn kéo dài và bá đạo xâm chiếm khoang miệng, tay anh đặt sau gáy cô, như thể không cho phép cô vùng vẫy hoặc bỏ trốn.

“Y Nhiên…” - Giọng nói động tình hòa nhập vào nụ hôn: “Em không phải luôn muốn nhắc chuyện trước kia sao? Vậy bây giờ nhắc lại chúng ta làm sao có thể có hai đứa trẻ kia, thế nào?”

Thẩm Y Nhiên bị hôn đến mơ hồ, nghe giọng điệu dụ hoặc này… cảm giác A Tử ngây thơ trước kia chỉ là ký ức… bây giờ anh quá vô sỉ.

Bế Thẩm Y Nhiên từ ghế sô pha đặt lên giường, Hàn Tử Sâm đưa ngón tay thon dài đẹp đẽ vén chiếc váy của cô lên cao, ngón tay chạm vào nơi tư mật đã có chút ẩm ướt, ánh mắt nóng rực nhìn vào mắt cô: “Em nói xem, trước kia… tôi làm em như thế nào?”

Thẩm Y Nhiên xấu hổ đến mức dùng hai tay che lại gương mặt đỏ ửng.

Nhìn dáng vẻ đã là mẹ hai đứa trẻ, nhưng lại luôn xấu hổ đáng yêu của cô, ánh mắt Hàn Tử Sâm không khỏi tối sầm lại, chiếc váy trên người cô bị anh xé bỏ, trên thân thể chỉ còn chừa lại một chiếc quần nhỏ bé xíu.

Hàn Tử Sâm thô lỗ kéo thứ vướn víu còn lại ra khỏi người cô, tách hai chân cô ra, nhìn hang động ướt át hồng hào gợi tình liền cúi người ngậm lấy, đầu lưỡi thăm dò khuấy động vách thịt bên trong hang động.

“Ưm…”

Khoái cảm từ cửa h.uyệt lan ra khắp thân thể, Thẩm Y Nhiên không khỏi bật ra tiếng rên rỉ từ miệng nhỏ, bàn tay không còn che mắt lại mà di chuyển xuống xen vào mái tóc anh, cơ thể run lên vì sự dạo đầu quá kích thích.

Đầu lưỡi bắt đầu tìm viên trân châu nhô lên cứng rắn, vừa mút vừa liếm láp, sau đó ngậm tất cả vào trong miệng mút bằng bờ môi mỏng đỏ.

Từng tiếng chùm chụp vang lên trong phòng ngủ, giống như cảnh tưởng năm năm trước, họ vẫn luôn cuồng nhiệt làm tình tại nơi này.

“Ưm… A Tử…đừng cắn…”

Hàn Tử Sâm ngẩng đầu lên, nhìn đôi gò má của cô đã đỏ ửng lên. Đôi môi anh bắt đầu buông tha tiểu h.uyệt, mơn trớn từ bắp đùi thon thả trắng ngần, hôn lên vết sẹo do sinh mổ dưới bụng cô, tiếp tục hôn lên cái rốn xinh xắn, từ từ bờ môi nóng bỏng hôn lên xương quai xanh, rồi đến bờ môi hồng nhạt, từ tứ cắn lấy dái tai cô thỏ thẻ: “Nói đi, tôi có từng làm em như vừa rồi chưa?”

Toàn thân Thẩm Y Nhiên run rẩy thầm mắng vô sỉ.

“A Tử… lúc trước… anh không có trêu em như vậy…”

“À…” - Hàn Tử Sâm khóe môi nhếch lên, giọng nói khàn khàn: “Được, vậy chúng ta làm việc chính.”

Thẩm Y Nhiên đưa mắt nhìn Hàn Tử Sâm từ từ cởi bỏ quần áo trên người, lộ ra bờ ngực săn chắc, những múi bụng cứng rắn lộ ra, cho đến khi nhìn thấy gậy sắt đã cứng rắn bật ra khiến cô không khỏi nuốt nước miếng cái ực.

Chồng của cô, A Tử của cô, thật là một cực phẩm hiếm có.

Hai chân cô bị tách ra lần nữa, nâng lên cao, đầu rùa to lớn cọ vào cửa h.uyệt nhỏ khép chặt, từng chút đi sâu vào bên trong, hang động căng ra, từng vách thịt hưng phấn ôm lấy gậy sắt thô to, giống nhỏ một cái miệng nhỏ đói khát, ra sức liếm mút lấy que kem nóng.

Gậy sắt ra sức c.ắm vào thật nhanh, kéo ra rồi lại tiếp tục c.ắm vào, mang theo thật nhiều mật ngọt.

“Y Nhiên… thả lỏng…kẹp chặt như vậy…muốn mạng tôi sao?”

Gậy sắt vừa thô vừa to của Hàn Tử Sâm chuyển động bên trong hang động chật chội, từng cú thúc vào đều cực kỳ mạnh mẽ.

Thẩm Y Nhiên cảm nhận từng đợt khoái cảm như cơn sóng cuộn tròn mãnh liệt, làm tình với người mình yêu chính là hạnh phúc nhất, ánh mắt mơ màng nhìn người đàn ông trên thân, liền vòng tay qua cổ anh hưởng ứng.

“Ưm… A Tử…thật lớn…ưm…a…cho em…cho em…”

Tiếng rên rỉ cùng tiếng thở dốc hòa vào nhau, gậy sắt cứ c.ắm vào tiểu h.uyệt càng lúc càng nhanh và mạnh mẽ, cho đến khi toàn thân cô căng lên, xụi lơ, mật ngọt màu trắng đục bên trong tiểu h.uyệt túa ra, từ hang động bị gậy sắt c.ắm vào bắn tung tóe.

“A….ưm…a…quá nhanh…chịu không nổi…A Tử…nhẹ…đừng…dựng lại… em không chịu nổi…a…ưm…”

Tiếng nước bên dưới va chạm với gậy sắt vang lên vô cùng d.âm đãng, kèm theo tiếng rên rỉ không ngừng theo từng đợt khoái cảm, khiến cảnh tượng càng d.âm mĩ hơn.

Gậy sắt càng lúc càng hung hăng, càng lúc càng cứng hơn, ngày càng muốn thọc thât sâu vào bên trong, cho đến khi vào đến tận cùng.

Hàn Tử Sâm kéo gậy sắt ra khỏi tiểu h.uyệt đưa tay ôm lấy eo cô lật úp, toàn thân cúi xuống giường, nâng mông lên, vểnh cao. Từ phía sau, gậy sắt lại một lần nữa c.ắm vào, trượt theo mật ngọt, c.ắm mạnh mẽ vào nơi sâu nhất.

Toàn thân Thẩm Y Nhiên như bị mất hết sức lực, cô cúi người nhìn xuống bụng dưới như nhô lên, gậy sắt của anh vẫn theo từng nhịp ra vào, dường như muốn đâm xuyên qua bụng cô.

Thật sự chính là bị làm đến choáng váng, hai mắt không còn tiêu cự, đôi môi không khống chế mà phát ra tiếng rên rỉ d.âm đãng.

“A….ưm…a… chồng…chồng… anh thật giỏi…ưm…”

Hàn Tử Sâm nghe thấy Thẩm Y Nhiên càng lúc càng cắn chặt, toàn thân không kìm chế mà c.ắm ngày càng mạnh bạo, cho đến khi Thẩm Y Nhiên cao trào một lần nữa, mật ngọt từ tiểu h.uyệt chảy ướt cả đùi hai người, mật ngọt văng khắp nơi, rên rỉ ngày càng lớn tiếng.

“Y Nhiên…em cao trào…”

Thẩm Y Nhiên xụi lơ cả người, nằm bẹp dưới giường, thở hổn hển.

Cơ thể vừa cao trào quá mẩn cảm, Hàn Tử Sâm nhìn cơ thể mềm nhũn như nước liền không chịu được, một tay lật cô lại, lại một lần nữa tách hai chân ra, gậy sắt thô to lại một lần nữa c.ắm vào tiểu h.uyệt đang mẩn cảm.

Lần này, gậy sắt hung hăn mãnh liệt, nhanh chóng dò tìm một miếng thịt mềm bên trong động, tim được điểm G nhạy cảm, trực tiếp mỗi cú thúc đều đâm vào một chổ.

Lúc này, cô thật sự ướt thành một vũng nước.

“A…a… A Tử…thoải mái…thoải mái đến chết… ưm…”

Động tác của Hàn Tử Sâm càng trở nên dữ dội hơn, đầu rùa không ngừng va chạm điểm G, khiến toàn thân cô trở nên lã ra.

“Y Nhiên… trước kia em cũng d.âm đãng như vậy sao?” - Hàn Tử Sâm vừa nói vừa cúi người ngậm lấy đỉnh hồng trên bờ ngực cao vút, cố tình mút lấy như muốn hút sữa của cô, bên dưới không ngùng chạm vào tử cung mềm nhũng.

Thẩm Y Nhiên cảm người mềm nhũn, hạ thân tê dại, cao trào kéo đến không biết bao nhiêu lần, hai tay lần nữa vuốt ve cổ anh, rồi luồn vào mái tóc đen của anh ngửa cổ rên rỉ.

“A…a… A Tử… từ bỏ… em chịu không nổi… xin anh… Ưm… ưm… đừng đâm chổ đó…aaaaaaa… em… ra…”

Đột nhiên cô lớn tiếng hét lên, hang động bị gậy sắt c.ắm mạnh mẽ không ngừng, một luồn nước ấm từ bên trong bắn vào quy đầu sưng to của anh. Thân thể Hàn Tử Sâm cảm nhận được ấm áp, kèm theo hang động cắn chặt gắt gao, thân thể anh run lên, c.ắm thật mạnh vào bên trong tử cung, bắn phụt phụt từng đợt tinh túy màu trắng đục vào thẳng bên trong.

Cả hai cùng trải qua cơn sóng trào, hơi thở hổn hển hòa vào nhau.

Trước kia hay hiện tại… mỗi lần làm tình anh đều làm đến cô muốn ngất đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.