Chương trước
Chương sau
Buổi sáng Thẩm Y Nhiên thức dậy tại dinh thự Hàn gia.

Kể từ khi cô gật đầu gả cho Hàn Tử Sâm trước mặt mẹ của mình, Thẩm Y Nhiên càng tin tưởng Hàn Tử Sâm hơn.

Lúc này, hai người vẫn sinh hoạt ở phòng cũ của cô, hôm nay cô và anh sẽ đến cục dân chính, chính thức trở thành vợ chồng hợp pháp.

Buổi sáng, người làm đã mang vào một bộ váy màu trắng dài qua gối, kiểu dáng thanh lịch, rất phù hợp với mùa này.

Nhân viên muốn trang điểm và làm tóc nhưng Thẩm Y Nhiên từ chối, chỉ tự trang điểm nhẹ trên kệ trang điểm đã được Hàn Tử Sâm chuẩn bị sẵn không khác gì quầy bán hàng trang điểm với đủ loại thương hiệu.

Cô chọn vài món, trang điểm nhẹ, chải tóc gọn gàng rồi đi xuống lầu.

Đi đến phòng khách, Thẩm Y Nhiên nhìn thấy Hàn Tử Sâm đã ngồi đợi sẵn, trên thân anh quần trắng và sơ mi trắng. Lúc này anh ấy thật giống như một chàng hoàng tử trong mơ, gương mặt góc cạnh đường nét tuấn mỹ không tìm ra điểm chết.

Nhìn thế này, thật giống đồ đôi.

Cô sẽ gả cho người đàn ông này thật sao?

Hai người cùng ngồi xuống ăn sáng, Hàn Tử Sâm lấy ra một đôi giày màu trắng, phía trên được đính kết những viên ngọc trai sáng bóng, nhìn rất tinh tế.

Anh quỳ gối dưới chân cô, nâng chân cô lên, cẩn thận giúp cô mang giày.

“Đi thôi, chúng ta đến cục dân chính.”

Thẩm Y Nhiên có chút xấu hổ gật đầu, cô cảm tưởng bản thân đã đi đến cái kết của câu chuyện cô bé lọ lem và hoàng tử.

Đến cục dân chính, hôm nay cục dân chính không đông lắm, có những cặp đến kết hôn như họ… cũng có cặp… à, ly hôn.

Chỉ là có chút ngạc nhiên rằng Hàn Tử Sâm lại chọn cách lấy số chờ đến lượt như người khác, dù sao cô nghĩ người như Hàn Tử Sâm sẽ không cần phải xếp hàng, mọi chuyện đã có người khác sắp xếp sẵn.

Hai người đi đến bàn lấy số, cô nhân viên nhìn Hàn Tử Sâm, khẽ đỏ mặt nhìn Thẩm Y Nhiên hỏi: “Cô lấy số kết hôn à?”

Thẩm Y Nhiên gật đầu: “Vâng.”

“Nhìn hai người mặc đồ đôi đã có thể nhìn tra rồi, nhưng chồng cô nhìn đẹp trai quá, còn đẹp hơn minh tinh đang hot.” - Người kia mỉm cười nói.

Nghe người khác nói Hàn Tử Sâm là chồng cô, sắc mặt Thẩm Y Nhiên lập tức đỏ bừng.

Hàn Tử Sâm nhìn gương mặt Thẩm Y Nhiên đỏ bừng thì mỉm cười: “Không quen gọi là chồng sao?”

“Không…không phải đâu.” - Thẩm Y Nhiên xấu hổ nói.

Anh giơ tay chạm vào gương mặt đỏ ửng của cô: “Một lát nữa thôi, chúng ta sẽ chân chính trở thành vợ chồng, cả đời này sẽ không tách ra, phải không?”

Thẩm Y Nhiên cảm thấy tim đập loạn nhịp, khẽ gật đầu.

Nhưng lúc này Thẩm Y Nhiên không biết, trên internet đang chấn động thông tin ông chủ tập đoàn lớn nhất Nam thành Hàn thị đang đăng ký kết hôn đã được leo lên hot search.

Hình ảnh Hàn Tử Sâm cùng Thẩm Y Nhiên bị chụp lại đưa lên mạng nóng hổi.

Cả Nam thành đều rửa mắt mà nhìn Thẩm Y Nhiên đã trở thành bà ch của Hàn gia, cũng là người quan trọng nhất của vị vua ở Nam thành.

Lúc này vị lãnh đạo cao nhất ở cục dân chính cũng thấy được tin tức, vội vàng ở văn phòng chạy đến phòng đăng ký kết hôn để chào đón Hàn gia.

Không ai có thể tin được Hàn gia lại đích thân mang vợ sắp cưới đến đây xếp hàng đăng ký kết hôn, hắn nghĩ thôi cũng sợ.

Nhìn cô gái đang điền vào phiếu đăng ký kết hôn rất xa lạ, cô ấy không phải là danh môn ở Nam thành, đặc biệt là khớp ngón tay của cô ấy dường như biến dạng khiến cách cô ấy viết chữ có chút cứng ngắt hơn người thường.

Trước khi Thẩm Y Nhiên ký tên vào giấy đăng ký, Hàn Tử Sâm nắm thật chặt tay cô, nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm: “Y Nhiên, nếu chúng ta kết hôn, em nghĩ cũng đừng nghĩ đến việc rời bỏ anh, cũng không được phép ly hôn, cả đời trói chặt với anh, sống là vợ của Hàn Tử Sâm, chết cũng là vợ của Hàn Tử Sâm.”

Thẩm Y Nhiên mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Em đồng ý… và ngược lại, anh cũng như vậy…sống là chồng của Thẩm Y Nhiên, chết cũng là chồng của Thẩm Y Nhiên…”

Hai người cùng nhau viết và ký vào giấy đăng ký kết hôn.

Không bao lâu, hai người đã thật sự lấy được giấy chứng nhận kết hôn, và thề sẽ mãi mãi bên nhau.

Lúc ngồi trên xe ra về, Thẩm Y Nhiên còn chụp một bức ảnh giấy chứng nhận gửi cho Tần Giao Liên, thông báo với bạn thân cô đã kết hôn rồi. Lúc này ở Cố thị, Cố Lệ Thần vừa họp xong cuộc họp, gần đây anh mở rộng thị trường, công việc ở Cố thị có chút bận rộn. Cố Lệ Thần ngồi trong phòng làm việc, cầm điện thoại nhìn bức ảnh Thẩm Y Nhiên trên điện thoại, ngón cái miết lấy màn hình ở bờ môi kia. Anh mở điện thoại muốn soạn tin nhắn gửi cô, liền nhận được tin nhắn của Diệp Kỳ Phong phát tin tức. Đôi mắt phượng của Cố Lệ Thần đột nhiên nheo lại sau khi nhìn thấy bức ảnh trên điện thoại, máu trong cơ thể dường như đóng băng, thậm chí hơi thở cũng ngừng lại. Trong ảnh, một nam một nữ, cả hai đều mặc đồ trắng, trông như một cặp đôi. Mọi người đang nháo nhào hỏi rằng người đàn ông kia có phải Hàn Tử Sâm hay không? Cố Lệ Thần tất nhiên người đàn ông trong hình chính là Hàn Tử Sâm, còn có cô gái kia chính là Thẩm Y Nhiên. Ảnh chụp…là ở cục dân chính? Vậy nên…họ…là đi…đăng ký kết hôn? Cố Lệ Thần cảm thấy trống rỗng, đôi mắt chằm chằm nhìn vào bức ảnh. Sắc mặt anh tái nhợt, nhanh chóng bấm số của Thẩm Y Nhiên gọi đi. Điện thoại run lên mấy lần, cuối cùng bên kia cũng có người nhận máy, nhưng là âm thanh giọng nói của Hàn Tử Sâm: “Lệ Thần?” Trái tim Cố Lệ Thần trùng xuống: “Cậu hôm nay… cùng Y Nhiên đi kết hôn sao?” - Giọng nói đầy khó khăn chật vật. “Đúng vậy, tôi và Y Nhiên đã kết hôn rồi, cho nên Lệ Thần, tôi không muốn về sau cậu đối với vợ tôi có cái gì vượt quá giới hạn mối quan hệ bạn bè.” - Hàn Tử Sâm thờ ơ nói, nhưng giọng nói đầy cảnh báo. Cố Lệ Thần dùng ngón tay bóp chặt điện thoại: “Tại sao Y Nhiên lại đột ngột kết hôn với cậu? Bây giờ cô ấy có ở đó chứ? Để Y Nhiên nghe điện thoại, tôi muốn nghe trực tiếp cô ấy nói.” “Đêm qua chúng tôi thức đến gần sáng, lúc này cô ấy có chút mệt đã ngủ rồi, sao vậy, cậu muốn nói gì với vợ của tôi?” Cố Lệ Thần toàn thân chấn động… không phải hai người đã chia tay rồi sao? Không phải cô nói sẽ không yêu Hàn Tử Sâm nữa sao? Chuyện quái gì đang xảy ra chỉ trong vài ngày như vậy? Không được, anh phải tìm cô hỏi cho rõ. Lúc Thẩm Y Nhiên tỉnh lại, nhìn thấy Hàn Tử Sâm đang nghịch điện thoại của mình. “Em ngủ thiếp đi sao, gần đây có vẻ em rất hay buồn ngủ.” - Thẩm Y Nhiên vô tư ngáp một cái, sau đó muốn lấy lại điện thoại của mình. Nhưng Hàn Tử Sâm không có ý định trả lại cho cô: “Em xóa số điện thoại của anh rồi à?” Thẩm Y Nhiên đột nhiên ngẩn ra, xấu hổ đáp: “À…ừm.” Cô đã xóa số của anh lúc hai người chia tay, nhưng mà… số của anh không thể xóa khỏi trí nhớ của cô. Hàn Tử Sâm đưa tay bấm số di động của mình lưu lại vào máy cô, sau đó trả lại cho cô. Thẩm Y Nhiên nhìn xem anh vừa bấm cái gì, sau đó liền nhìn thấy chữ “chồng” trong danh bạ. Lập tức gương mặt có chút đỏ ửng lên, đúng vậy… anh hiện tại chính là chồng cô. Hàn Tử Sâm nhìn gương mặt vừa ngủ tỉnh của Thẩm Y Nhiên không khỏi mỉm cười Cuối cùng cô cũng trở thành vợ của anh. Xe đến cửa Hàn gia, liền bị một chiếc xe hơi khác chặn đường khiến xe của Hàn Tử Sâm phải dừng lại. “Chuyện gì?” “Hàn gia, có xe chặn đường buộc xe chúng ta dừng lại.” Thẩm Y Nhiên có chút kinh ngạc, đưa mắt nhìn chiếc xe màu bạc bên ngoài, nhận ra đây chính là xe của Cố Lệ Thần. Sau đó cô nhìn thấy một người đàn ông bước xuống từ chiếc xe kia, chính xác là Cố Lệ Thần. Một đôi tay vòng qua eo cô, sau đó thân cô nép vào lòng ngực của Hàn Tử Sâm: “Em là vợ của anh.” Thẩm Y Nhiên đưa đôi mắt đen láy nhìn Hàn Tử Sâm: “ A Tử, em muốn nói với Cố Lệ Thần mấy câu, em bây giờ đã là vợ của anh rồi, anh tin em đúng không?” Ánh mắt anh thật sâu nhìn cô, một lát sau mới nói: “Được, vậy em chỉ được nói mấy câu thôi.’ Vừa nói, anh nghiêng người duỗi tay ra, chủ động mở cửa xe cho cô. Khoảnh khắc Thẩm Y Nhiên xuống xe, đôi mắt Cố Lê Thần như không thể tin được, toàn bộ cơ thể như hoàn toàn sụp đổ. Bộ váy cô đang mặc giống như trong ảnh, còn Hàn Tử Sâm… Cố Lệ Thần nhìn vào cánh cửa chưa đóng bên trong xe, Hàn Tử Sâm cũng mặc bộ âu phục màu trắng như trong ảnh. Thẩm Y Nhiên bước đến gần Cố Lệ Thần, cho đến khi cách anh ta hai bước thì dừng lại. “Có phải anh đến đây tìm tôi không?” - Cô chủ động hỏi. “Em… và Tử Sâm hôm nay thật sự đi đăng ký kết hôn?” - Cố Lệ Thần khàn giọng hỏi. “Ừm.” - Thẩm Y Nhiên lên tiếng. Sắc mặt Cố Lệ Thần đột nhiên tái nhợt, ánh mắt phượng nhìn chằm chằm vào Thẩm Y Nhiên, chứa đựng bao nhiêu mất mát, người anh tìm kiếm và yêu thương đã kết hôn với người khác. “Y Nhiên, nếu là em bị Hàn Tử Sâm ép buộc, anh có thể giúp…” Nhưng anh chưa nói hết thì đã bị cô cắt ngang: “A Tử không ép buộc tôi, là tôi tự nguyện gả cho anh ấy.” Tự nguyện gả sao? Trên ngực Cố Lệ Thần cảm thấy đau đớn, cảm thấy bốn chữ này vô cùng chói tai: “Em từng nói em sẽ không yêu Hàn Tử Sâm, vì sao lại gả cho hắn ta?” “Tôi đổi ý, tôi yêu A Tử. Cố Lệ Thần, tôi muốn nói rõ ràng với anh để anh không phải đặt tình cảm vào tôi nữa. Chúng ta trước kia là bạn, sau này cũng có thể làm bạn nếu anh muốn.” - Thẩm Y Nhiên nói xong muốn quay lưng quay về xe của Hàn Tử Sâm. Khi cô quay lưng đi, eo cô bị một bàn tay ôm lại, từ phía sau ôm lấy cô. “Y Nhiên, hãy nói với anh mọi thứ chỉ là nói đùa.” - Cố Lệ Thần từ phía sau cô nói ra, giọng nói như van xin.. Một giọng nói lạnh lùng của Hàn Tử Sâm vang lên: “Lệ Thần, cậu muốn làm gì vợ tôi?” Toàn thân Cố Lệ Thần run lên, sau đó anh đứng thẳng lưng, đôi mắt phượng chạm vào ánh mắt đào hoa của Hàn Tử Sâm, chữ Vợ này thật chói tai: “Y Nhiên, rõ ràng là anh gặp em trước, chúng ta quen nhau trước, chỉ là em không nhớ anh mà thôi, em sẽ không yêu Hàn Tử Sâm.” Hàn Tử Sâm kéo Thẩm Y Nhiên về phía mình, ôm chặt cô vào lòng ngực mình, không để ý Cố Lệ Thần, nhìn cô gái trong lòng ngực nói: “Lời cần nói cũng đã nói ra rồi, chúng ta vào nhà thôi.” Thẩm Y Nhiên nhìn bàn tay Hàn Tử Sâm nắm chặt tay mình, đây là người cô yêu và hiện tại cũng là chồng của cô. Không yêu chính là không yêu, không có chuyện đến trước hay đến sau. ~~~~~ Vân Tử Y cố tình đưa đoạn video Lâm Thiên Nhu đẩy cô ta đến sảy thai, sau đó còn đào lại chuyện cũ năm đó, khiến dân tình đều oán hận và mắng chửi Lâm Thiên Nhu không tiếc lời. Trên giường bệnh, Vân Tử Y mỉm cười nhìn những bình luận mắng chửi trên mạng, quả nhiên trong mắt dư luận cô ta đã trở thành nạn nhân. Dân tình đang yêu cầu Diệp Minh Tu phải nhanh chóng cưới cô ta, và phải đẩy Lâm Thiên Nhu vào tù một lần nữa. Vân Tử Y đang tính toán đợi khi nào Diệp Minh Tu đến, cô ta sẽ chuẩn bị lý do gì để thoái thác. Cho dù cô ta không phải người hiến tủy, nhưng cô ta đã bị Lâm Thiên Nhu hại chết hai đứa con, Diệp Minh Tu sẽ không thể bỏ rơi cô ta. Cô ta đang vui vẻ đọc tin tức mọi người mắng chửi Lâm Thiên Nhu. Lại nhảy lên tin tức mới. Vân Tử Y kinh hãi mở video lên, màn hình quảng cáo trên những tòa nhà cao ở Nam thành đều phát trực tiếp video cảnh quan hệ tình dục của một đôi nam nữ, bộ phận nhảy cảm bị làm mờ, nhưng gương mặt lại để lộ rõ. Toàn thân Vân Tử Y run rẩy, là ai, là ai hại cô ta, tại sao lại có video cảnh cô ta đang làm tình cùng người đàn ông kia… chiếu ở những tòa nhà đó, chẳng khác nào thông báo cho cả Nam thành biết chuyện đáng xấu hổ này sao? Cô ta phải gả cho Diệp Minh Tu, cô ta đã vất vả để có được ngày hôm nay. “Nhất định là Thẩm Y Nhiên hạm hãi, cô ta chính là bạn của Lâm Thiên Nhu, nhất định là cô ta làm… ở Nam thành ai có khả năng làm điều này.” - Vân Tử Y hét lên. Trong lòng Vân Tử Y vừa hoảng sợ vừa đầy hận ý. Lúc này, Diệp Minh Tu đang ngồi trong phòng khách sạn xem video mà Vân Tử Y vừa mới xem. Cảnh tượng nam nữ quấn lấy nhau phản cảm. Mà người phụ nữ trong video chính là vị hôn thê của hắn, người phụ nữ sẽ là nữ chủ nhân nhà họ Diệp, theo logic khi nhìn thấy cảnh tượng này hắn sẽ phải tức giận. Nhưng hắn ta lại chẳng cảm thấy có chút tức giận, chỉ như đang xem một trò đùa. Chỉ cảm thấy bản thân có bao nhiêu nực cười. Thậm chí nhìn thấy những sự chế giễu của những bình luận phía dưới, nói hắn là nón xanh vương, cười hắn bị Vân Tử Y lừa cưới, còn nói không biết đứa con Vân Tử Y bị sảy thai không biết có phải của hắn không? Dễ bị lừa… đúng rồi, hắn chính là thật dễ bị lừa. Để Vân Tử Y lừa nhiều năm như vậy. Từ trước đến nay, người mà hắn cần bảo vệ lại chính là người mà hắn tàn nhẫn trả thù, còn điều gì đáng buồn cười hơn thế nữa. Hai ngày trôi qua, hắn chỉ giám nhốt mình bên trong phòng, không biết phải đối mặt với Lâm Thiên Nhu thế nào. Hắn nên nói cái gì với cô? Xin lỗi? Hay là muốn đền bù cho cô? Điện thoại vang lên, Diệp Minh Tu nghe máy, bên kia nhanh chóng báo cáo kết quả điều tra. Giọng nói bên kia khiến trái tim Diệp Minh Tu không ngừng trầm xuống, nhưng anh lại cảm giác… như thể mọi chuyện đều đúng theo suy đoán ban đầu của hắn. Hóa ra hắn thật sự là một kẻ ngốc. Một kẻ ngu ngốc triệt để. Chỉ bằng một Vân Tử Y và nhà họ Vân liền có thể lừa được hắn. Diệp Minh Tu mở mắt ra, đứng lên, rời khỏi khách sạn. Bên này, Vân Tử Y đang tính toán nên giải thích cách vào với Diệp Minh Tu, mấy ngày nay hắn không gọi cũng không thể hiện thái độ gì với chuyện này khiến cô ta cực kỳ lo sợ. Cánh cửa phòng bệnh mở ra, Diệp Minh Tu đẩy cửa bước vào. Ba người nhà họ Vân đều sửng sốt, sau đó ba của Vân Tử Y vội nói: “Minh Tu, con rốt cuộc cũng đến rồi. Những gì trên mạng đều không phải là sự thật, có người cố ý hãm hại Tử Y, bọn chúng chắc chắn đã tìm một người tương tự Tử Y đóng kịch.” Mẹ Vân Tử Y vội vàng gật đầu nói: “Đúng..chính là có người gài bẫy Tử Y, Minh Tu… con và Tử Y đã ở bên cạnh nhau nhiều năm như vậy, đừng để bị lừa gạt.” “Lừa gạt?” - Diệp Minh Tu đột nhiên trầm giọng, khàn khàn có vẻ nguy hiểm: “Quả nhiên tôi đã bị lừa nhiều năm như vậy, có phải tôi chính là quá dễ lừa gạt phải không? Nên mới để cho các người thay trắng đổi đen.” Vân Tử Y cảm thấy sống lưng lạnh buốt, thân thể vô thức run rẩy, lời hắn nói là có ý gì? “Minh Tu, em không hiểu ý anh? Em sao có thể lừa anh?” - Vân Tử Y giả vờ vô tội, ánh mắt đã long lanh lên tầng nước mắt…trông thật đáng thương. “Cô không hiểu?” - Nhìn thấy gương mặt này, khiến Diệp Minh Tu càng chán ghét, lấy điện thoại ra bấm vào đoạn ghi âm. Điện thoại vang lên nội dung ghi âm khi cô ta từ chối hiến tủy. Sắc mặt Vân Tử Y trở nên xấu xí, tại sao Diệp Minh Tu lại có đoạn ghi âm này, là Thẩm Y Nhiên lợi dụng uy thế của Hàn Tử Sâm đã điều tra sao? “Minh Tu, người nói trong điện thoại không phải em.” - Vân Tử Y cố gắng phủ nhận. “Không phải cô.” - Diệp Minh Tu cầm xấp tài liệu hung hăng đập thẳng mặt Vân Tử Y: “Đây là tài liệu hiến tủy năm đó, cô còn gì chối cãi.” “Dù là năm đó không phải là em, cũng là vì yêu anh nên em mới làm như vậy, mấy năm qua em ở bên anh, còn hai lần mang thai con của anh, cũng là do Lâm Thiên Nhu kia đã hại con chúng ta, không lẽ anh vì người hại chết con anh mà không bỏ qua lỗi nhỏ cho em sao?” - Vân Tử Y khóc đến thương tâm. Lỗi nhỏ? Diệp Minh Tu giận đến run người, nếu cô ta không nói dối, hắn đã cho người điều tra ai là người cứu hắn, nếu biết Lâm Thiên Nhu mới là người đã cứu hắn… có lẽ, ân oán giữa Diệp gia và Lâm gia hắn cũng sẽ sẵn lòng xóa bỏ, chỉ là… bởi vì người phụ nữ này lừa gạt hắn. “Con của tôi?” - Diệp Minh Tu nghiến răng nói, sau đó từ bên kia một nam nhân bị lôi vào bên trong, gương mặt bị đánh sưng vù. Vân Tử Y cả kinh, người này… chính là người cô ta qua lại vì Diệp Minh Tu luôn thờ ơ chuyện đó với cô ta. Lần đó vì lỡ có thai, cô ta đã chủ động chuốc rượu Diệp Minh Tu, sau đó cởi hết quần áo của hai người, khiến hắn nghĩ hai người đêm đó đã thân mật, hợp thức hóa cái thai. Cũng bỏ tiền mua chuộc bác sĩ, làm thời gian giả cho cái thai trong bụng. “Diệp tổng, Vân Tử Y cô ta nói cô ta cô đơn tìm tôi an ủi, tôi chỉ thuận nước đẩy thuyền, không hề nghĩ muốn đội nón xanh cho anh. Sau đó cô ta cho tôi 500 triệu mà nói tôi qua nước ngoài một thời gian. Chỉ là không ngờ cô ta quá ác độc, mang thai con của tôi, mà còn gài bẫy người khác, cố tình phá bỏ đứa bé.” - Người đàn ông quỳ dưới đất nói. Vân Tử Y vội vàng lao xuống giường bệnh, lao về phía hắn ta, không muốn cho hắn ta nói nữa, nhưng lúc này cận vệ của Diệp gia đã cản cô ta lại, ngay cả cha mẹ của cô ta cũng bị khống chế. Vân Tử Y tuyệt vọng nói: “Minh Tu, đừng nghe hắn ta nói bậy, hắn tính mưu hãm hại em, hắn… cố ý chuốc say em, hãm hại em. Đúng rồi, chắc chắn hắn ta bị Thẩm Y Nhiên sai bảo, bởi vì trước kia Lâm Thiên Nhu khiến em sẩy thai vào tù, Thẩm Y Nhiên vì muốn giúp Lâm Thiên Nhu nên mới bày ra để hãm hại em.” Diệp Minh Tu đi tới gần Vân Tử Y, nhìn chằm chằm cô ta: “Cho nên lần này cô mang thai con của hắn ta, cô biết đứa bé là con của hắn ta nên mới cố tình dùng cách này để phá thai, và cũng dùng cách này để hãm hại Lâm Thiên Nhu đúng không?” Vân Tử Y thân thể cứng ngắc, đối mặt với câu hỏi của Diệp Minh Tu, đầu óc cô gần như trống rỗng, muốn dùng mọi cách phủ nhận nhưng lời nói bị nghẹn lại ở cổ. Đôi mắt sắc bén và lạnh lùng của hắn dường như có thể nhìn thấu mọi thứ. “Em… em…” - Môi Vân Tử Y run rẩy. Cô ta vội trấn an, nhào đến ôm lấy Diệp Minh Tu vội vàng nói: “Minh Tu, là bởi vì em quá yêu anh, em yêu anh…sợ anh biết chuyện sẽ ghét bỏ em, nên em mới không nói cho anh.” “Em cũng là người bị hại, em cũng không cố ý hại Lâm Thiên Nhu. Ngày hôm đó thật sự chính cô ta đẩy ngã khiến em không may mất đi đứa bé này.” “Minh Tu, anh sẽ tha thứ cho em phải không? Trước đây dù em có làm sai cái gì, anh cũng sẽ tha thứ cho em không phải sao? Chúng ta tình cảm nhiều năm như vậy… anh đã nói anh sẽ bảo vệ em, anh sẽ yêu em cả đời.” Thanh âm khóc lóc của Vân Tử Y không khiến Diệp Minh Tu cảm thấy thương hại mà chỉ là sự mỉa mai không gì sánh được. “Tha thứ?” - Diệp Minh Tu đột nhiên bật cười, xua tay đẩy Vân Tử Y ra khỏi cơ thể. Vân Tử Y lảo đảo, cơ thể đập vào tường lạnh, cô ta chưa kịp phản ứng thì bàn tay Diệp Minh Tu đã thô bạo nắm lấy cổ cô ta ép vào tường, vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng biến thành cuồng nộ. “Vân Tử Y, cô muốn tôi làm thế nào để tha thứ cho cô?” - Diệp Minh Tu gào thét: “Tại sao cô lại lừa dối tôi? Tại sao cô lại lừa tôi rằng cô là người hiến tủy? Tại sao không phải là cô, rõ ràng là cô từ chối, tại sao lại lừa tôi nói chính là cô?” “Em…” - Vân Tử Y lại muốn biện hộ, nhưng cổ họng bị bóp nghẹt, không thể nói. Hai cha mẹ của cô ta la hét muốn Diệp Minh Tu ngừng tay nhưng không thể làm gì. “Vì cái gì? Chẳng lẽ vì cô muốn Diệp gia có thể ban cho cô vinh hoa phú quý sao?” - Diệp Minh Tu hết lần này đến lần khác hỏi vì sao, cả người mất lý trí giống như một con thú hoang, giống như hắn đang muốn xé nát đối phương thành từng mảnh. Gương mặt Vân Tử Y từ đỏ đã biến thành tím, lưỡi cũng thò ra, nếu không dừng lại cô ta sẽ bị bóp chết. Cận vệ thấy vậy liền chạy đến ngăn cản, dù sao đây cũng là Nam thành, có người chết sẽ không dễ giải quyết. Diệp Minh Tu dần lấy lại tỉnh táo, bàn tay buông lỏng ra. Vân Tử Y toàn thân mềm nhũn, ngã xuống mặt đất. Diệp Minh Tu từ trên cao nhìn xuống Vân Tử Y ngồi dưới mặt đất, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo: “Vân Tử Y, tôi muốn cô phải sống trong khổ sở, sống không bằng chết.” Người phụ nữ này đã đẩy hắn vào địa ngục bởi vì sự dối trá của cô ta. Và hắn muốn cô ta dùng phần đời còn lại để trả giá cho tội lỗi của cô ta.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.