Hàn Tử Sâm chăm chú nhìn người trước mặt mình.
Cô ấy chắc chắn đang say, đôi mắt đen láy ngày nào đầy sự mơ hồ, hai má thậm chí còn đỏ bừng, toàn thân loạng choạng như thể có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Anh tiến đến một bước và dùng tay giữ eo cô để cô không bị ngã xuống đất,
Nhưng bàn tay đặt lên eo khiến chân mày cô nhíu lại, trên mặt hiện lên vẻ đau đớn.
“Còn đau không?” - Anh lập tức phản ứng, nơi tay anh đặt lên chính là nơi vừa rồi cô bị đá một cước.
Nghĩ đến người đàn ông đó lại đá cô như vậy, anh cảm thấy chỉ phế đi cái chân đó của hắn chính là cái giá quá rẻ mạt.
Thẩm Y Nhiên mơ hồ nhìn người trước mặt, anh…đang hỏi cô có đau không? Đau…rất đau… sao có thể không đau?
Cú đá kia rất đau.
Nhưng nỗi đau đó dường như không bằng nỗi đau khi cô nhìn thấy anh.
A Tử… A Tử…
Mấy ngày nay, cô luôn tự nhủ bản thân phải quên đi anh, nhưng khi nửa đêm mơ màng, cô luôn mơ thấy anh, khi tỉnh dậy, khóe mắt cô đã ươn ướt.
“Đau… thì sao?” - Cô cười ngốc nghếch, đột nhiên vòng tay qua cổ Hàn Tử Sâm.
Cơ thể Hàn Tử Sâm đột nhiên cứng đờ, nhưng anh không đẩy Thẩm Y Nhiên ra mà chỉ cúi đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô.
Thẩm Y Nhiên mỉm cười, trong đêm, nụ cười say đắm của cô đẹp đến mức Hàn Tử Sâm không thể rời mắt.
Sau đó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-yeu/3389687/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.