Diệp Minh Tu kéo Lâm Thiên Nhu vào khách sạn lớn nhất Nam Thành, phòng tổng thống cao cấp nhất, sang trọng và đẳng cấp, nơi mà cả đời Lâm Thiên Nhu chưa từng được bước vào.
Lúc này, Lâm Thiên Nhu đã bình tĩnh lại, hắn đã nắm cô trong tay, cô coa giãy dụa cũng chỉ là trứng chọi với đá.
Nếu hắn cảm thấy chưa báo thù đủ, cô sẽ để cho hắn báo thù, nhưng cô nhất định không để hắn biết sự tồn tại của Tiểu Vũ, càng không thể để hắn cướp mất Tiểu Vũ.
Sự bình tĩnh của Lâm Thiên Nhu khiến Diệp Minh Tu kinh ngạc, hắn vừa kéo cà vạt vừa nói: “Không trốn sao?”
“Trốn được sao?”- Cô cảm thấy buồn cười hỏi ngược lại.
Cô đã trốn, ra tù cô đã trốn một lần… nhưng rồi cuối cùng cũng bị hắn bắt lại.
“Trốn không thoát.” - Diệp Minh Tu cho Lâm Thiên Nhu một câu trả lời: “Cho dù lần này cô có thể trốn, tôi nhất định sẽ lại tìm được cô.”
“Cho nên, không cần phải trốn.” - Lâm Thiên Nhu nhún vai, giống như muốn buông bỏ những phản kháng: “Vậy Diệp tiên sinh, anh dự định muốn tôi làm gì để trả lại món nợ sinh mạng kia?”
Diệp Minh Tu mím chặt môi, ánh mắt thâm trầm nhìn Lâm Thiên Nhu: “Tôi rất tò mò, sau khi ra tù, cô làm sao có thể trốn thoát.”
Nếu không hắn đã không phải kiếm cô thời gian dài như vậy.
“Một người bạn.” - Lâm Thiên Nhu nhàn nhạt trả lời.
“Bạn như thế nào?” - Hắn hỏi.
“Một người bạn mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-yeu/3389681/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.