Buổi sáng, Lâm Thiên Nhu đến nhà hàng như mọi ngày, sau khi đưa phần đồ ăn cho Thẩm Y Nhiên đi giao hàng như mọi ngày.
Buổi sáng sau 10h, nhà hàng khách khứa đã giảm hẳn, chỉ còn lát đát vài người.
Cánh cửa báo khách đến, Lâm Thiên Nhu nhìn về phía cánh cửa, xuất hiện một dáng người cao lớn, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, toàn thân Lâm Thiên Nhu đông cứng, muốn bỏ trốn, nhưng người kia đã phát hiện ra cô.
Ánh mắt Cố Lệ Thần nhìn Lâm Thiên Nhu có chút kinh ngạc, nhưng sau đó bộ dạng lười nhát không để tâm, đi về phía ghế ngồi xuống.
Lâm Thiên Nhu cắn môi, tinh thần hỗn loạn, hít một hơi thật dài để lấy lại sự bình tĩnh. Hôm qua cô xem video thấy Cố Lệ Thần giúp đỡ Thẩm Y Nhiên, cứ ngỡ là vô tình, xem ra Cố Lệ Thần và Thẩm Y Nhiên có quen biết.
Cô đi đến trước mặt Cố Lệ Thần: “Cố thiếu, tôi không biết anh vô tình hay đến đây tìm người, nhưng tôi muốn nói chuyện với anh được không?”
Cố Lệ Thần nhàn nhạt nhìn Lâm Thiên Nhu, sau đó nhìn vào ghế đối diện nói: “Có việc?”
“Cố thiếu, tôi có việc muốn cầu xin anh.” - Lâm Thiên Nhu không ngồi, cúi thấp đầu nói.
“Xem ra tôi cũng không nhìn nhầm người, thật chính là cô.” - Cố Lệ Thần nhếch môi: “Cô muốn cầu xin tôi là vì muốn tôi không nói cho Diệp Minh Tu biết chuyện đã gặp cô?”
Nghe đến ba chữ Diệp Minh Tu, thân thể Lâm Thiên Nhu run rẩy, đã lâu rồi không nghe ai nhắc đến cái tên này, cái tên là khiến cô vừa yêu vừa hận.
Cô bây giờ chỉ muốn cả đời đừng ai nhắc tới, cả đời còn lại cùng con trai yên bình sống qua ngày.
“Đúng vậy.” - Lâm Thiên Nhu cắn răng: “Tôi biết tôi không có gì đáng giá để nói chuyện với anh, chỉ cầu xin anh thương hại tôi, coi như chưa từng gặp qua tôi.”
Giọng điệu của Lâm Thiên Nhu đầy sự cầu khẩn, dù Cố Lệ Thần muốn cô quỳ xuống, cô vẫn sẽ chấp nhận quỳ.
“Cô nên biết, mấy năm nay hắn đã phái người đi tìm cô khắp nơi.” - Cố Lệ Thần đáp.
Lâm Thiên Nhu cắn răng, người đàn ông tàn nhẫn đó có lẽ nghĩ cô chưa chịu đủ đau đớn, cô đã tìm mọi cách biến mất và thoát khỏi những bị thảm mà hắn ta đã đặt sẵn cho cô nên hắn mới truy lùng cô.
“Cố thiếu, van xin anh, chuyện giữa tôi và hắn, anh cũng biết một chút… Tôi bây giờ chỉ muốn sống yên bình, tôi không hại người và cũng không muốn người khác hại mình.” - Lâm Thiên Nhu cầu xin.
“Không hại người?”- Cố Lệ Thần cười lạnh một tiếng: “Nhưng mà hình như ai cũng biết, chính cô đã khiến bạn gái của Diệp Minh Tu sảy thai, đó chính là cô đã giết một mạng người.”
Lâm Thiên Nhu cắn răng, đau đớn nhắm mắt lại, tội lỗi kia chính là muốn cô gánh lấy đầy oan ức, cô kêu oan nhưng không một ai tin cô.
Người đàn ông cô yêu thương nhất đã đích thân đưa cô vào tù, lúc đó cô hỏi hắn: “Diệp Minh Tu, anh đã từng yêu tôi không?”
“Tôi làm sao có thể yêu cô? Ngay từ đầu đối với cô chỉ có hận, Lâm Thiên Nhu, tôi muốn cả đời cô phải sống trong đau khổ.”
Đó là lời cuối cùng của người đàn ông cô yêu nói với cô.
Sau khi cô vào tù, nghe nói hắn và người hắn yêu đính hôn, ân ân ái ái, còn cô, khi tin tức vô tình đưa tin chỉ là một nữ nhân độc ác mà thôi.
“Tôi…không có hại người.” - Lâm Thiên Nhu run rẩy nói, giống như đang cố gắng sức lực cuối cùng để bảo vệ sự vô tội của mình.
Cố Lệ Thần liếc nhìn Lâm Thiên Nhu đang cố gắng kêu oan, bỗng nhiên nhớ tới Thẩm Y Nhiên.
Năm đó vụ tai nạn ô tô anh cũng đã xem qua, mọi bằng chứng đều khẳng định cô có tội, nhưng cô vẫn kêu gào mình vô tội.
Nghĩ đến nếu thật sự là bọn họ thật giống nhau.
“Được, tôi hứa sẽ không nói với Diệp Minh Tu nghe về việc tôi đã gặp cô. Nhưng người khác có nói hay không, tôi không thể đảm bảo.” - Cố Lệ Thần suy nghĩ một lát thì đồng ý với Lâm Thiên Nhu.
“Thẩm Y Nhiên đâu? Cô ấy không có ở cửa hàng à?” - Cố Lệ Thần nhìn xung quanh hỏi.
“Y Nhiên, em ấy đi giao đồ ăn… một lát nữa sẽ quay về.” - Lâm Thiên Nhu đáp, vậy là Cố Lệ Thần thật sự quen với Thẩm Y Nhiên: “Cố thiếu, anh muốn dùng chút gì không?”
“Vậy cho tôi một cafe đi.” - Cố Lệ Thần nhàn nhạt đáp, như không muốn nói chuyện với Lâm Thiên Nhu nữa.
Lâm Thiên Nhu đi pha một ly cafe mang đến cho Cố Lệ Thần, tự hỏi không biết khi nào Thẩm Y Nhiên mới quay về.
Bỗng nhiên ngoài cửa lại có thêm một chiếc xe sang xuất hiện.
Sau đó một bóng người từ chiếc Bentley bước xuống, hai mắt Lâm Thiên Nhu sáng lên… người đàn ông này quá tuấn mỹ, so với Cố Lệ Thần chỉ có hơn chứ không kém.
Trên gương mặt trẻ trung đó toát ra khí chất choáng ngợp không phù hợp với gương mặt đó. Thứ đẹp nhất trên gương mặt có lẽ là đôi mắt, đầy sự lạnh lùng nhưng lại vô cùng thu hút.
Lâm Thiên Nhu đợi anh ta chọn vị trí sẽ đến hỏi anh ta muốn món gì, không ngờ anh ta lại đi đến bàn của Cố Lệ Thần, kéo chiếc ghế đối diện mà ngồi xuống.
“Thật không ngờ gặp được cậu ở đây.” - Hàn Tử Sâm cười nửa miệng, đôi mắt đào hoa nhìn đối với với vẻ dò xét.
“Tôi cũng không ngờ đến.” - Cố Lệ Thần trả lời.
Lúc này, Lâm Thiên Nhu đi đến hỏi: “Quý khách, xin hỏi anh muốn gọi món gì?”
“Giống như cậu ấy.” - Hàn Tử Sâm nói.
Thế là Lâm Thiên Nhu lại đi pha một ly cà phê cho Hàn Tử Sâm.
“Cậu cũng thích uống cà phê này sao?” - Cố Lệ Thần nhếch môi, cafe ở nhà hàng này tuy không phải là loại quá tệ, nhưng Hàn Tử Sâm nổi tiếng kén chọn, nếu bình thường hắn sẽ không thèm động tới.
Hàn Tử Sâm nhấp một ngụm, thản nhiên nói: “Có thể uống cùng một loại cà phê, nhưng người thì không được.”
Sắc mặt Cố Lệ Thần hơi thay đổi: “Con người và cà phê quả thật rất khác nhau.”
“Sao? Cậu hối hận với quyết định của mình à?” - Hàn Tử Sâm nheo mắt: “Cậu muốn cướp của tôi?”
Ngón tay cầm cóc của Cố Lệ Thần hơi siết lại: “Nếu tôi hối hận thì sao?”
Khi đó là Cố Lệ Thần xem nhẹ sự ảnh hưởng của Thẩm Y Nhiên đối với mình.
Nhưng dần dần như đã ghi vào tâm hắn. Khi nhìn thấy cô bị đánh, tim hắn gần như thắt lại và đau đơn. Hắn vô thức nhào đến bảo vệ cô, dường như khi cô bị thương sẽ khiến hắn đau lòng, khi cô muốn rời đi, anh lại hy vọng cô ở lại bên mình thêm một chút, chỉ một chút cũng được.
Cố Lệ Thần thậm chí còn nghĩ, có lẽ hắn không nên dễ dàng trao cô cho Hàn Tử Sâm, liệu khi ở bên cạnh cô, anh có bớt nhớ người mình đang tìm kiếm không?
Ánh mắt Hàn Tử Sâm trầm xuống, mang đến sự băng giá nhìn Cố Lệ Thần: “Cậu không có cơ hội đó, và tôi cũng sẽ không cho cậu có cơ hội đó.”
“Vậy sao?” - Cố Lệ Thần bắt gặp ánh mắt của đối phương: “Vậy thì tôi thật sự muốn thử xem, mình có thể có cơ hội đó không?”
Hai nam nhân đối mắt nhau, không khí trong cửa hàng bỗng nhiên căng thẳng.
Đột nhiên, Hàn Tử Sâm bật cười, nụ cười của anh quá đẹp, nhưng đôi mắt đào hoa lấp lánh lại tràn ngập sự mỉa mai: “Sao vậy, tôi còn tưởng cậu chỉ có thể có tình cảm với chủ nhân chiếc lắc bạc kia thôi chứ. Chẳng lẽ bây giờ cậu muốn nói cậu có tình cảm với Y Nhiên sao? Tình cảm của Cố thiếu từ khi nào trở nên rộng rãi như vậy?”
Đôi mắt của Cố Lệ Thần trở nên lạnh lùng, anh ta nhìn chằm chằm Hàn Tử Sâm, gương mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Hàn Tử Sâm nhàn nhã cười nói: “Nói tôi nghe, nếu sau này cậu tìm được chủ nhân chiếc lắc bạc kia, cậu sẽ để Y Nhiên ở đâu? Đôi với cậu thì cô ấy chỉ là một thế thân, nhưng với tôi thì khác.”
“Đối với cậu, cô ấy là gì?” - Cố Lệ Thần khàn giọng hỏi.
“Cô ấy chính là mạng sống của tôi.” - Hàn Tử Sâm đầy địch ý nhìn Cố Lê Thần: “Cố Lệ Thần, nếu cậu thật sự muốn giành Y Nhiên với tôi, như vậy chúng ta sẽ là kẻ thù, cậu thật sự muốn làm kẻ thù của tôi sao?”
Cố Lệ Thần có chút kinh ngạc, không ngờ Hàn Tử Sâm lại xem Thẩm Y Nhiên là sinh mệnh của hắn… còn anh ta, anh ta có thể đặt Thẩm Y Nhiên vào vị trí đó được không?
Chắc chắn là không!
Dù Cố Lệ Thần có chút tình ý với Thẩm Y Nhiên, nhưng người để hắn phải đánh đổi mạng sống chỉ có thể là… chủ nhân chiếc lắc bạc mà thôi.
Chỉ điểm này, hắn đã thua Hàn Tử Sâm rồi.
Sau đó, hai người bỗng nhiên thu lại địch ý dành cho nhau, giống như cả hai đã hiểu được câu chuyện cũng đã kết thúc.
Đúng lúc này, Thẩm Y Nhiên vừa đi giao hàng về, cô đẩy cửa bước vào trong nhà hàng liền choáng váng khi nhìn thấy Hàn Tử Sâm và Cố Lệ Thần đang ngồi một bàn.
Hai vị đại nhân này đến đây uống cafe sao? Nhưng với thân phận của họ sao có thể đến đây uống cafe được?
Lâm Thiên Nhu thấy Thẩm Y Nhiên về vội vàng kéo tay cô nói: “Y Nhiên, vị Cố tiên sinh này đến tìm em.”
Còn về vị đại nhân kia, Lâm Thiên Nhu không biết là ai, và cũng không biết anh ta đến đây với mục đích gì.
Nhưng Cố Lệ Thần lại không đứng lên, Hàn Tử Sâm đã đứng lên rồi đi về phía Thẩm Y Nhiên.
“Sao anh lại tới đây?” - Thẩm Y Nhiên hỏi.
“Anh làm xong việc ở công ty, muốn đến đây nhìn em một chút thôi.” - Hàn Tử Sâm đáp.
Lâm Thiên Nhu kinh ngạc: “Y Nhiên, em quen…vị này à?”
“Ừm… em biết…anh ấy là…” - Thẩm Y Nhiên ngập ngừng, dù hai người đang hẹn hò nhưng mối quan hệ giữa hai người chưa từng công khai.
“Sao vậy, em không muốn giới thiệu anh là gì của em với bà chủ của mình à?” - Hàn Tử Sâm mỉm cười nhìn Thẩm Y Nhiên.
Thẩm Y Nhiên không khỏi đỏ mặt, khẽ cắn môi, nói với Lâm Thiên Nhu: “Anh ấy là bạn trai của em.”
“Bạn trai của em?” - Lâm Thiên Nhu kinh ngạc, dù sao trước kia cô cũng từng gặp nhiều người ở giới hào môn, cô có thể khẳng định người đàn ông này không đơn giản, có thể nói là quá nguy hiểm.
“Ừm, là bạn trai của em.” - Thẩm Y Nhiên gật đầu.
“À…chào anh, tôi là chủ quán nơi này, Lâm Thiên Nhu.” - Lâm Thiên Nhu mở miệng tự giới thiệu.
“Chào cô, tôi là Hàn Tử Sâm.” - Anh nói.
Lâm Thiên Nhu một lần nữa kinh hãi, không phải là Hàn Tử Sâm kia chứ… nhưng có thể ngồi nói chuyện với Cố Lệ Thần, chắc chắn chính là vua của Nam Thành…
Y Nhiên rốt cuộc là danh tính thế nào? Cô ấy có thể quen được Cố Lệ Thần, còn là bạn gái Hàn Tử Sâm? Lâm Thiên Nhu có chút không thể tin được.
Lúc này Cố Lệ Thần đứng lên đi về phía Thẩm Y Nhiên: “Hôm qua trong đoàn phim có người gây sự với cô, hôm nay tôi tới đây vốn muốn gửi lời xin lỗi đến cô, nếu cô có tổn thất hãy nói với tôi, tôi sẽ bồi thường.”
“Không tổn thất gì cả, không cần bồi thường. Chuyện hôm qua còn phải cảm ơn anh.” - Thẩm Y Nhiên nhanh chóng đáp.
“Vậy sao, nếu vậy tôi đi trước.” - Cố Lệ Thần nói, ánh mắt nhìn Hàn Tử Sâm một cái rồi rời đi.
Suy cho cùng, Thẩm Y Nhiên không đủ trọng lượng trong lòng để hắn đối đầu trở thành kẻ thù với Hàn Tử Sâm. Cố Lệ Thần nhẹ nhàng hạ mắt xuống và nở một nụ cười đầy giễu cợt.
Lúc này, Thẩm Y Nhiên nói với Hàn Tử Sâm vẫn còn đơn hàng cần giao, Hàn Tử Sâm liền nói: “Vậy anh sẽ đợi em ở đây, hôm nay anh cũng không có gì làm.”
Thế là một người đi giao đồ ăn, một người ngồi ở đó… đọc sách.
Lâm Thiên Nhu tự cho mình là người đã trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn, nhưng lúc này vô cùng bối rối.
Vì sao bạn gái Hàn Tử Sâm lại phải đi làm giao hàng ở cửa hàng của cô, mặc dù ánh mắt của Hàn Tử Sâm nhìn Y Nhiên ngập tràn tình cảm.
Nhìn thấy Hàn Tử Sâm uống xong ly cà phê, Lâm Thiên Nhu bước tới hỏi: “Hàn tiên sinh, anh có cần gì nữa không?”
“Vậy cho tôi ly nước là được.” - Hàn Tử Sâm nói.
Thế là Lâm Thiên Nhu mang một ly nước lên, sau khi chuẩn bị rời đi, Hàn Tử Sâm lên tiếng: “Chờ một chút.”
“Anh còn cần gì sao?” - Lâm Thiên Nhu hỏi.
“Ngồi đi.” - Hàn Tử Sâm chỉ chiếc ghế đối diện: “Tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Lâm Thiên Nhu có chút bất an ngồi xuống ghế.
“Y Nhiên muốn tự kiếm sống, tôi cũng không muốn cản cô ấy. Cô ấy có vẻ rất ấn tượng tốt với cô và con trai của cô và rất thích công việc ở đây. Dù sao nếu cô ấy thích đi làm tôi vẫn sẽ để cô ấy đi, miễn cho cô ấy cảm thấy vui vẻ là được.” - Hàn Tử Sâm nói, nhìn Lâm Thiên Nhu có chút sắc bén.
Lâm Thiên Nhu bỗng nhiên có chút giật mình, sự sợ hãi trong lòng ngày càng rõ ràng: “Tôi và con tôi cũng rất thích cô ấy…”
Con trai của cô là Tiểu Vũ cũng thường đến cửa hàng vào buổi tối và cũng rất thích chơi với Thẩm Y Nhiên…
“Nếu vậy thì tốt, nếu cô có khó khăn gì, tôi không ngại giúp đỡ cô, nhưng tôi hy vọng cô hãy đối xử chân thành với Y Nhiên, đừng nghĩ đến việc lợi dụng cô ấy, nếu cô chạm phải việc cấm kỵ này, đừng trách tôi ra tay với cô.” - Hàn Tử Sâm thản nhiên nói.
“Sao tôi có thể…”
Lâm Thiên Nhu còn chưa nói xong, Hàn Tử Sâm đã nói tiếp: “Diệp Minh Tu mấy năm nay vẫn đang tìm cô, nhưng cô rất thông minh, có thể hối lộ được người trong ngục để trốn đi, lại còn sữa lại hộ tịch, trốn sang một thành phố lớn như Nam thành, hắn ta bây giờ chỉ sợ nếu không thật sự nỗ lực, sẽ khó có thể tìm được cô.”
Lâm Thiên Nhu sợ hết hồn.
“Anh…anh điều tra tôi?” - Lâm Thiên Nhu tròn mắt hỏi.
“Đúng vậy, nếu Y Nhiên muốn làm việc ở đây, đương nhiên tôi sẽ điều tra mọi người ở trong nhà hàng này mới có thể yên tâm.” - Hàn Tử Sâm nói: “Nhưng Y Nhiên không biết điều này và tôi cũng không muốn cô ấy biết.”
“Được, tôi hiểu rồi…tôi sẽ không nói với cô ấy.” - Lâm Thiên Nhu do dự rồi nói: “Mặc dù Y Nhiên là bạn gái của anh, nhưng trước kia gặp cô ấy tôi không hề có ý lợi dụng, về sau cũng sẽ không có ý định lợi dụng cô ấy. Chỉ là tôi cảm thấy tôi và cô ấy đã từng ngồi tù giống nhau, có chút đồng cảm nên mới cho cô ấy một cơ hội làm việc mà thôi.”
Vẻ mặt lạnh lùng của Hàn Tử Sâm có chút tan đi: “Tôi không quan tâm chuyện giữa cô và Diệp Minh Tu, tôi chỉ cần Y Nhiên an ổn làm việc ở đây. Nếu có chuyện gì xảy ra với cô ấy, cô có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào.”
Lâm Thiên Nhu vội vàng lưu số điện thoại của Hàn Tử Sâm, ở Nam thành có được số của Hàn Tử Sâm có được bao nhiêu người.
Nhưng Hàn Tử Sâm nói rằng anh ta sẽ không quan tâm đến những gì xảy ra giữa cô và Diệp Minh Tu, điều đó có nghĩa là anh ta sẽ không nói cho Diệp Minh Tu về tung tích của cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]