Chương trước
Chương sau
Buổi tối đêm giao thừa, hai nhà Tiêu - Hà cùng nhau ăn cơm tối, sau bữa ăn Hà Dĩ Nguyệt và Tiêu Tư Vũ đi đến khi vườn phía sau nhà.

“Anh và Hàn Tử Sâm đã xảy ra chuyện gì vậy?” - Hà Dĩ Nguyệt đột nhiên hỏi

Tiêu Tư Vũ cứng đờm sắc mặt tái nhợt nhìn Hà Dĩ Nguyệt: “Em đang nói gì vậy, anh và Hàn Tử Sâm có chuyện gì chứ?”

“Nếu không có gì vì sao ngày chúng ta đính hôn sau khi nói chuyện với anh ta xong sắc mặt anh là xấu đi như vậy? Còn nữa, về tai nạn của Tư Di, còn việc ngân hàng không cho vay rồi lại nhanh chóng thông qua, những chuyện này đều không có liên quan sao?”

Sắc mặt Tiêu Tư Vũ ngày càng tái đi: “Được rồi, những chuyện này không liên quan, cái gì cũng không cần hỏi.”

“Tư Vũ, chúng ta đã đính hôn, sau này còn kết hôn, chẳng lẽ chúng ta không thể thành thật với nhau sao?”

Áp lực bốn phía từ Hàn Tử Sâm, từ bố mẹ hắn nghĩ hắn còn tình cảm với Thẩm Y Nhiên, rồi lại áp lực từ Hà Dĩ Nguyệt.

“Dĩ Nguyệt, có một số việc anh muốn nói cũng không thể nói ra.” - Tiêu Tư Vũ hít sâu một hơi nói.

Hà Dĩ Nguyệt nhìn chằm chằm Tiêu Tư Vũ nói: “Chuyện Tư Di bị thương là có liên quan đến Thẩm Y Nhiên?”

Tiêu Tư Vũ kinh ngạc nhìn vợ chưa cưới của mình, không nói nên lời, vẻ mặt của hắn cho cô ta biết cô ta đã đoán đúng.

“Quả nhiên là có liên quan, chẳng lẽ Thẩm Y Nhiên quen biết người nào trong tù, hơn nữa người này còn có lai lịch?” - Hà Dĩ Nguyệt tiếp tục suy đoán.

Nhung Tiêu Tư Vũ còn chưa kịp trả lời, một giọng nói đột nhiên vang lên: “Được rồi, thì ra em bị thương là vì Thẩm Y Nhiên.”

Tiêu Tư Di vốn đã ôm một bụng tức giận vì đi đánh bị thương và không được tham gia lễ đính hôn của anh trai làm trò cười của bạn bè, giờ nghe tin vết thương của mình là do Thẩm Y Nhiên gây ra, cô ta thực sự tức giận đến mức ước gì có thể tìm thấy Thẩm Y Nhiên ngay lập tức để tính sổ.

“Anh hai, nếu anh còn cố giúp Thẩm Y Nhiên nữa em sẽ không coi anh là anh của em nữa. Anh có biết nếu chân em có di chứng sẽ mãi mãi không thể đi lại bình thường được không. Thẩm Y Nhiên đó em sẽ cho người đánh gãy chân cô ta, nếu không em sẽ không mang họ Tiêu nữa.”



Tiêu Tư Di hung hăng nói đồng thời lấy điện thoại ra như muốn tìm người.

“Anh đã nói rồi nếu em muốn bình an vô sự thì đừng phiền đến Thẩm Y Nhiên nữa.” - Tiêu Tư Vũ mắng.

“Dựa vào cái gì? Thẩm Y Nhiên là cái thá gì mà em phải sợ cô ta?”

“Đúng vậy, Tư Di dù sao cũng là tiểu thư nhà họ Tiêu, nếu bị đánh mà không phản đòn thì sau này ai cũng có thể giẫm lên đầu Tiêu gia.” - Hà Dĩ Nguyệt giúp Tiêu Tư Di nói chuyện.

“Các người biết cái gì, chỗ dựa của Thẩm Y Nhiên chính là Hàn Tử Sâm.” - Tiêu Tư Vũ buộc miệng thốt lên, lời vừa ra khỏi miệng, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Chuyện này vậy mà hắn đã lỡ miệng nói ra, nếu Hàn Tử Sâm biết được…

Và lúc này cả Hà Dĩ Nguyệt va fTieeu Tư Di cũng tái mặt giống như hắn.

“Sao có thể chứ? Hàn Tử Sâm làm sao có thể làm chỗ dựa cho Thẩm Y Nhiên, trước kia chính Thẩm Y Nhiên đâm xe chết chị gái của chị Dĩ Nguyệt mà.” - Tiêu Tư Di không dám tin nói.

“Dù có tin hay không thì đây cũng là sự thật. Hàn Tử Sâm có thể đã vừa ý Thẩm Y Nhiên. Sự thật chính là vết thương của Tư Di chính là do Hàn Tử Sâm ra tay, ngoài ra chính miệng anh ta cũng nói không muốn Tư Di có mặt ở lễ đính hôn.” - Tiêu Tư Vũ dứt khoác nói.

Tiêu Tư Di gần như ngất đi.

Hàn Tử Sâm sao có thể vì một người quét rác như Thẩm Y Nhiên mà ra tay với cô ta như vậy?

Mạc dù trước kia Thẩm Y Nhiên không tệ nhưng ba năm trong tud đã hao mòn tất cả. Một người lúc nào cũng chỉ có thể nhìn thấy mỹ nhân như Hàn Tử Sâm, sao có thể vừa ý Thẩm Y Nhiên?

“Cho nên các người đừng đi tìm Thẩm Y Nhiên làm phiền cô ta nữa.” - Tiêu Tư Vũ nhìn Tiêu Tư Di cảnh cáo: “Và những gì tôi nói ra hôm nay các người tốt nhất là giữ chặt trong lòng, cả ba mẹ cũng đừng nói. Hàn Tử Sâm đã nói không muốn người khác biết, tôi nói với hai người đã là cấm kị rồi.”



Tiêu Tư Di tức giận nhưng không thể làm gì được, nếu đối phương là Hàn Tử Sâm cô ta thật sự không dám đông vào người nổi danh là vua của Nam thành kia.

Sự tàn nhẫn của Hàn Tử Sâm không phải là cô ta chưa lãnh ngộ.

Đợi Tiêu Tư Di rời đi, Tiêu Tư Vũ nhìn về phía Hà Dĩ Nguyệt sắc mặt vô cùng xấu xí.

“Sao vậy, em không thể chấp nhận việc Hàn Tử Sâm vừa ý Thẩm Y Nhiên sao?” - Tiêu Tư Vũ hỏi, dù sao năm đó Thẩm Y Nhiên cũng lái xe đâm chết Hà Dĩ Mai.

“Anh nghĩ… Hàn Tử Sâm có vì Thẩm Y Nhiên mà lật lại vụ án không?” - Hà Dĩ Nguyệt hỏi.

“Lật lại vụ án?”

“Với năng lúc của Hàn Tử Sâm, nếu muốn lấy cho Thẩm Y Nhiên một cái thân phận trong sạch thì không phải là không thể, nếu như vậy cái chết của chị em…” - Hà Dĩ Nguyệt cắn răng, tay nắm thành quyền phát rung lên.

“Đừng lo, em nghĩ muốn lật lại vụ án dễ dàng sao, rõ ràng năm đó nhân chứng vật chứng đều chỉ cô ta có tội. Dù là Hàn Tử Sâm có muốn lật lại cũng không dễ dàng.” - Tiêu Tư Vũ vỗ vỗ vai hôn thê an ủi: “Vả lại, có lẽ Hàn Tử Sâm đối với Thẩm Y Nhiên là hứng thú nhất thời, thân phận của cô ta không thể tiến vào Hàn gia, Hàn lão gia tử chắc chắn sẽ không chấp nhận.”

Hà Dĩ Nguyệt nghe vậy cũng thở ra: “Tốt nhất là như vậy, bằng không cái chết của chị gái em cũng vô ích sao? Sớm biết chuyện này thì năm đó cô ta trong tù không dễ dàng cho cô ta như vây.”

Tiêu Tư Vũ mím chặt môi, đối với Thẩm Y Nhiên dễ dàng sao? Cảnh tượng mười đầu móng tay đổ máu, từng chiếc xương bị gãy dường như hiện lại trước mặt hắn.

Khi đó hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, thậm chí có thể nói hắn là một trong những đồng phạm.

Nếu một ngày Thẩm Y Nhiên muốn Hàn Tử Sâm ra mặt đến dồi lại món nợ kia, như vậy Tiêu và hắn liền… Nghĩ vậy Tiêu Tư Vũ không khỏi rùng mình sợ hãi.

Bây giờ Tiêu gia và Hà gia đã cùng trên một con thuyền, dù cho Hàn Tử Sâm có hứng thú với Thẩm Y Nhiên nhưng có lẽ cũng sẽ không vì một nữ nhân mà động thủ với Tiêu già và giao tình lâu năm Hà gia đúng không?

Dù sao, Thẩm Y Nhiên năm đó rơi vào kết cục như vậy cúng chính là do cô ta tự làm tự chịu phải không?<code> Thẩm Y Nhiên trải qua một giấc mơ rất dài, cô như quay lại thời gian trong lao tù, mặc kệ cô trốn tránh, mặc kệ cô cầu xin, đều không thể trốn thoát những giày vò. Nước lạnh buốt xương hoặc nước dơ bẩn thỉu, thậm chí là đấm dá, chân đối phương giẫm đạp trên đầu cô và dùng giọng điệu giễu cợt: “Nhìn xem đây không phải là đại luật sư cao cao tại thượng sao, hiện tại cũng không phải ngồi tù như chúng ta, ngược lại còn không bằng chúng ta, chúng ta đánh người, cô ta chỉ có thể bị đánh.” Loại thống khổ này sẽ tiếp tục đến khi nào? Cô rõ ràng không làm gì sai, tại sao lại chịu đựng nỗi đau như vậy? “Thẩm Y Nhiên, cô biết sai lầm lớn nhất của mình là gì không? Chính là không nên đắc tội với ông vua ở Nam thành.” “Thẩm Y Nhiên, ai đắc tội với Hàn Tử Sâm đều không có kết cục tốt đẹp.” “Thẩm Y Nhiên, Hàn gia nhân từ mới không lấy mạng cô, nếu không cô đã chết trong tù.” Nhân từ sao? Ba năm trong ngục tù, thương tích đầy mình, thậm chí cả đời này không có khả năng sinh con, đây có thể gọi là nhân từ sao? Thật khó chịu, cô thể thật khó chịu như muốn nổ tung. Thật sự rất đau… ai có thể đến cứu cô? “Không muốn… đừng…cầu xin các người…” - Cô tuyệt vọng vùng vẫy, nhưng cũng không biết mình giẫy dụa vì cái gì, là muốn tránh sự đau đớn trên thân thể, hay là muốn tránh đi vận mệnh bi thảm của bản thân? Ai có thể đến giúp cô, ai có thể bảo vệ cô? “A Nhiên tỷ, không sao đâu, có tôi ở đây, chỉ cần có tôi ở đây không ai có thể tổn thương chị.” - Thanh âm quen thuộc vang lên bên tai cô. Đây là giọng nói của ai vây? Đúng rồi… là A Tử! là A Tử của cô. Thẩm Y Nhiên khó khăn mở mắt ra, đập vào mắt cô chính là gương mặt tuấn mỹ của A Tử. Đây là… A Tử? Nhưng mà… nó có vẻ hơi khác với A Tử thường ngày cô thấy. “A Nhiên tỷ, tỉnh rồi, còn thấy khó chịu không?” - Hàn Tử Sâm hỏi, giọng nói đầy sự ôn nhu. Thẩm Y Nhiên lắc đầu, sau khi được anh đỡ ngồi dậy, cô mới nhận ra A Tử thật rất khác thường ngày. Tóc mái dày đã được chải ngược ra phía sau, đệ lộ vần trán cao đầy đặn. Lúc này A Tử mặc một bộ âu phục chỉnh tề, cố thặt cà vạt, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ. Thẩm Y Nhiên nhận ra nhãn hiệu của chiếc đồng hồ đó, nếu như là hàng thật thì giá trị của nó phải lên đến hàng tỷ… Đây là… A Tử sao? Cô chớp chớp mắt, có một cảm giác không thật. “A Nhiên tỷ, sao vậy?” - Thấy cô xuất thần nên anh lại hỏi. “Cậu… có thật là A Tử không?” - Cô nhỏ giọng hỏi. “Tôi đây.” - Anh đáp, “Nhưng… quần áo của cậu…” Hàn Tử Sâm nhận ra bộ trang phục mình đang mặc vẫn là bộ trang phục anh mặc khi ăn tối với ông nội tối qua. Nếu là A tử thì tất nhiên sẽ không thể mặc trang phục như vậy. Nhưng mà, sau chuyện tối hôm qua, anh không còn nghĩ đến việc che giấu thân phận nữa, dù sao sớm muộn gì anh cũng sẽ nói cho cô biết thân phận thật sự của mình, hiện tại chỉ là sớm hơn một chút mà thôi. Và sau khi cô biết được thân phận của anh, anh sẽ dễ dàng hơn khi bảo vệ cô dưới đôi cánh của mình. “Cho dù tôi có ăn mặc khác đi, thì tôi vẫn là A Tử phải không?” - Anh mỉm cười nhẹ, nhìn cô rồi nói. Lúc này cho dù Thẩm Y Nhiên có là kẻ ngốc thì cô cũng có thể cảm giác được có gì đó không đúng, phát hiện một số chuyện không như cô nghĩ. “Cậu không phải người vô gia cư?” “Không phải.” - Anh thừa nhận. “Vậy cậu… tại sao cậu là muốn giả vờ là kẻ lang thang.” - Một cảm giác bị lừa dối nổi lên, cô tròn mắt nhìn anh, hai tay nắm thật chặt chăn che trên người, ngón tay có chút run rẩy. Người em trai mà cô cho là không nơi nương tựa thực ra không hề như cô nghĩ, từ đầu đến cuối đều chỉ là mộng tưởng của cô mà thôi. Giống như Giao Liên nói, cô hoàn toàn không biết anh lại hấp tấp đưa anh về nhà. Còn anh thì sao, rõ ràng không phải là một người vô gia cư thì tại sao lại muốn cùng cô sống trong căn nhà thuê nhỏ bé đó, những ngày tháng sống chung có ý nghĩa gì với anh? “Không phải tôi giả mạo mà là A Nhiên tỷ nghĩ tôi như vậy, tôi chỉ là không sửa sai cho chị thôi.” - Anh nói. Thẩm Y Nhiên nghẹn lại.trong nhất thời không biết phản bác thế nào. “Vậy… vậy tại sao anh còn muốn sống với tôi? Rõ ràng anh cũng có gia đình.” - Cô trừng mắt nhìn anh. Bởi vì ở cùng em rất vui, và…” - Vừa nói, anh vừa giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt mái tóc rối bù của cô: “Lúc đó, là A Nhiên tỷ nói “muốn” tôi, cho nên tôi mới ở lại, không phải sao?” Thẩm Y Nhiên căn môi, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ. Đúng vậy, từ đầu đến cuối, kỳ thực chính là do cô chủ động! Cô kéo chăn đắp trên người xuống, muốn xuống giường, muốn rời khỏi đây, nhưng vừa chạm chân xuống đất, toàn thân chợt mềm những, ngã về phía trước. Anh vươn tay ôm lấy toàn thân cô: “Tác dụng của thuốc trên người em còn chưa hoàn toàn thải ra khỏi cơ thể, suốt đêm em khó chịu, chỉ sợ bây giờ em không còn chút sức lực nào.” Nhắc tới mới nhớ chuyện xảy ra đêm hôm qua… cô bị người thân đánh thuốc mê, sau đó họ đưa cô đến cho tên đần độn nhà họ Phùng. Sắc mặt Thẩm Y Nhiên đột nhiên tái nhợt: “Tôi… đêm qua…” - Toàn thân cô run rẩy. Anh cúi đầu nhìn người trong lòng mình, lúc này cô giống như một con thú nhỏ yếu ớt, trong thật mong manh dễ vỡ, khiến cho người khác thấy đáng thương. Nó khiến cho anh muốn bảo vệ cô bằng mọi giá. “Không có việc gì, đêm qua chuyện em sợ đã không xảy ra, tôi đã chạy tới kịp thời.” - Hàn Tử Sâm nói. Thực sự là anh ta.. đã cứu cô! Thẩm Y Nhiên ngẩng đầu, có chút do dự nhìn khuôn mặt của anh gần gũi như vậy: “Sao anh có thể đến đó cứu tôi được?” Hôm qua anh ta căn bản không hề cùng cô đi về quê ngoại. “A Nhiên tỷ quên rồi sao, là em gọi điện cho tôi, cầu cứu tôi.” - Anh khẽ mỉm cười nói: “Cho nên thật may là tôi đã đến kjp.” Chỉ bằng một cuộc điện thoại, anh đã kịp thời đến cứu cô, ở một nơi cách xa thành phố? Trong lòng Thẩm Y Nhiên có một loạt chấn động không thể diễn tả được. Vừa nói, anh vừa bế cô trở lại giường, cẩn thận đắp chăn cho cô: “Tay của A Nhiên tỷ bị mảnh gương làm cho bị thương, chắc là sẽ phải dưỡng thương mấy ngày. Nếu lúc đó để lại sẹo, tôi sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất giúp A Nhiên tỷ xóa vết sẹo.” Lúc này Thẩm Y Nhiên mới nhớ đến vết thương ở trên tay, lúc này mới cảm giác có chút đau nhức. “A Nhiên tỷ, chuyện hôm qua nhớ được cái gì không?” - Hàn Tử Sâm nghiêm túc hỏi. Thẩm Y Nhiên khẽ cắn môi, cô kể lại cho Hàn Tử Sâm nghe mọi chuyện xảy ra trong bữa tối giao thừa và không giấu diếm điều gì. Hàn Tử Sâm sắc mặt thăng trầm, bọn người đó thật can đảm, như vậy liền dám bán Y Nhiên của anh cho một tên đần độn… anh tuyệt đối sẽ không buông tha… Đúng lúc này điện thoại của Hàn Tử Sâm vang lên, anh nhìn một cái liền nhíu mày, sau đó nhìn Thẩm Y Nhiên nói: “Chuyện tôi giấu giếm thân phận, là tôi lừa em, em muốn tôi xin lỗi như thế nào cũng được, chỉ là bây giờ đang ở bệnh viện, A Nhiên tỷ hãy dưỡng bệnh thật tốt trước, tôi sẽ đi gọi bác sĩ.” Nói xong, Hàn Tử Sâm đi ra khỏi phòng bệnh, nói với Cao Trí đang canh giữ bên ngoài: “Y Nhiên tỉnh lại rồi, cậu gọi bác sĩ đến kiểm tra cho cô ấy.” Hàn Tử Sâm đi đến một góc, nhận cuộc gọi của bên kia:, giọng nói của Hàn lão gia tử truyền đến: “Sao lâu như vậy mới tiếp nhận.” “Tôi đang bận một chút việc.” - Hang Tử Sâm thản nhiên nói. “Có liên quan đến người phụ nữ con cứu tối qua không?” - Hàn lão gia hỏi thẳng vào vấn đề. Hàn Tử Sâm cũng không ngạc nhiên, chuyện đêm qua đã huy động toàn lực lượng cảnh sát ở thị trấn, còn có người nhà và nhà họ Phùng đều bị bắt giữ, Hàn lão gia tử tra ra là điều đơn giản. “Con và cô ta hiện tại là quan hệ thế nào?” - Giọng nói của Hàn lão càng thêm lạnh lùng. “Cô ấy là người tôi muốn bảo vệ.” - Hàn Tử Sâm lười biếng nói: “Vậy nên, ông đừng động vào cô ấy.” “Con đừng quên cha con đã chết như thế nào!” - Giọng nói Hàn lão đột nhiên lớn hơn: “Con còn muốn nối bước cha con sao?” Sắc mặt Hàn Tử Sâm nhất thời tối sầm, chuyện của cha anh chính là điều cấm kỵ của anh. “Tôi không quên.” - Hàn Tử Sâm lạnh lùng nói: “Ông nội, tôi không phải cha của tôi, tôi sẽ không vì nữ nhân mà mạo hiểm tất cả, ông không cần lo lắng.” </code>
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.