Cô đợi đến 9h tối cũng không thấy A Tử trở về, trong lòng có chút lo lắng, A Tử ngay cả điện thoại cũng không có nên cô không biết như thế nào tìm người.
Thẩm Y Nhiên liền chạy ra ngoài nhà thuê, đi đến đầu con hẻm cô không ngừng nhìn xung quanh.
Không biết là qua bao lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang đi về phía con hẻm.
“A Tử.” - Thẩm Y Nhiên không ngungwg reo vui.
Hàn Tử Sâm nhìn thấy bóng người đang chạy về phía mình, không khỏi có chút giật mình. Cô chạy rất nhanh, thở hổn hển, mặt đỏ bừng vì lạnh nhưng đôi mắt đen láy sáng ngời.
“A Tử, tốt quá, cuối cùng cậu cũng về rồi.” - Cô vui vẻ nói.
“A Nhiên tỷ là… đang chờ tôi sao?” - Anh nhìn cô hỏi, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua má cô, hơi lạnh truyền vào đầu ngón tay, xem ra cô đã ở bên ngoài rất lâu rồi.
“Đúng rồi, A Tử muộn như vậy chưa về, tôi rất lo lắng. Thật tốt, cậu đã bình an trở về.” - Cô cười nói.
Ánh mắt anh khẽ chớp, cô là lo lắng cho A Tử chứ không phải Hàn Tử Sâm của Hàn thị tập đoàn. Chỉ là không biết tương lại cô biết hắn là Hàn Tử Sâm, có còn lo lắng cho hắn không.
Anh nhếch môi nói: “Phát tờ rơi hơi muộn, tay A Nhiên tỷ lạnh quá, tôi giúp A Nhiên tỷ xoa tay cho ấm nhé.” - Anh vừa nói vừa nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô để bên trong lòng bàn tay lớn của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-yeu/3389620/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.