Vừa dứt lời Thẩm Chí Ninh đã vung tay tát Thẩm Y Nhiên lớn tiếng quát: “Mày đang muốn nói cái gì? Mày lái xe đâm chết người, ngồi tù, mặt mũi nhà họ Thẩm đều mất sạch. Mày đã không có tiền đồ thì thôi đi, còn mang cả tiền đồ của em gái mày hủy chung sao?”
Trong mắt ông ta đầy vẻ ghê tởm đối với đứa con gái này. Nhớ trước kia ông ta leo lên được đến nhà họ Tiêu, gương mặt ông ta mới mát làm sao, bây giờ liền nói mất mặt.
Một bên gò má của Thẩm Y Nhiên nóng lên, nhưng ánh mắt cô vẫn bình tĩnh, vốn như là không để tâm đến.
“Tôi vốn muốn đến thắp cho mẹ tôi nén hương, nhưng bây giờ xem ra mẹ tôi cũng không cần thắp hương nữa, từ nay tôi sẽ không đặt chân đến đây nữa.”
Nói xong cô quay người rời đi, cái nhà này không còn là chốn dung thân của cô nữa.
Khi Thẩm Y Nhiên quay về căn nhà thuê, trời đã tối đen và đèn tắt tối đen, khi cô bật đèn lên, chào đón cô vẫn là một sự im lặng lạnh lùng. Căn nhà mười mét vuông không một bóng người.
A Tử đã đi rồi sao?
Đột nhiên trong lòng cô có chút trống rỗng, hóa ra cuối cùng cô vẫn chỉ là người duy nhất còn lại.
Thẩm Y Nhiên cười khô, đang định quay người đóng cửa lại liền sững sờ nhìn thấy một bóng người đang chậm rãi đi về phía mình.
Là A Tử.
Anh vẫn mặc bộ đồ cũ tối qua, trên tay cầm một chiếc túi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-yeu/3389618/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.