Bị kéo bất ngờ, liền va mạnh vào lồng ngực Mã Phi, cô nhíu mày khó chịu, sau đó lại khẽ cười khinh bỉ mà không ai hay biết.
-Cô rất vui khi gặp tôi sao?
Chất giọng trầm trầm phát ra trên đỉnh đầu khiến cô thoáng giật mình.
-Tôi chỉ nói một lần. Nhưng mà anh còn chưa cho tôi câu trả lời.
-Tôi...tôi phải trả lời thế nào?
Cô ngẩng mặt lên nhìn Mã Phi, bật cười.
-Anh có phải là cánh tay đắc lực của ông trùm không thế? Sao mấy cảm xúc này anh chẳng biết gì cả?
-Tôi...
-Được rồi, không trả lời được cũng không sao. Vậy tôi sẽ anh một câu khác, anh có vui khi gặp tôi không?
-Ừm
Đáp lại cô là một cái gật đầu kèm theo tiếng " ừm" nhỏ. Cô lại cười, khiến Mã Phi lộ ra vẻ lúng túng.
-Anh đúng là... Được rồi Long Đại chắc đang ở dưới đợi anh, tôi cũng phải đi làm việc đây. Chừng nào có câu trả lời thì nhớ tìm tôi, tôi sẽ cố gắng sống sót đến ngày đó. Tạm biệt.
Không để Mã Phi đáp lại hay có hành động gì cô vội đi xuống cầu thang, thoáng chốc bóng dáng cô đã khuất hẳn chỉ còn hương thơm nhàn nhạt dễ chịu ở lại.
Mã Phi vừa bấm thang máy đi xuống tầng trệt vừa nghĩ ngợi điều gì đó. Đứng trước Mai Hân, anh ta hoàn toàn như biến thành một con người khác, không suy nghĩ phức tạp gì, toan tính hay đề phòng gì, hoàn toàn rơi vào trạng thái thoải mái, chẳng khác nào cậu nhóc mới biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-yeu-cung-chang-the-thuong/2965958/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.