Long Đại đã ngồi dậy từ lúc nào mắt đang nhìn gì đó ở xung quanh, nghe câu hỏi của cô chợt quay lại nhìn cô.
-Đừng hỏi mấy câu vớ vấn, việc cần lúc này là làm thế nào để lên được trên kia, nếu không tôi sẽ để cô chết ở đây một mình.
Giọng nói lành lạnh khiến cô rùng mình.
-Tôi biết rồi.
Cô không nói nữa, đưa một tay xoa lấy cái chân đang đau của mình. Rõ ràng là nằm trong lòng Long Đại, không hiểu lại va đập ở đâu mà giờ chân cô có dấu hiệu trật khớp hoàn toàn không thể đứng lên. Thấy bản thân dường như không thể đi lại cô lê người lại phía một thân cây.
-Làm sao?
Chợt giọng nói chả mang cảm xúc gì của Long Đại cất lên .
-Không sao cả.
Không ai nói với ai câu nào nữa, cô thử tìm kiếm điện thoại nhưng hình như đã rơi đâu mất rồi, không còn cách nào liên lạc cho Tố Châu.
-Long Đại, anh có đem điện thoại không? Chúng ta gọi người tới giúp.
-Không có.
Nghe câu trả lời cô cũng không biết làm thế nào, ngước mắt lên nhìn không ngờ con dốc này cao như thế, hơn thế lại là dốc đất hoàn toàn trơn trượt tuyệt nhiên là không thể leo lên lại.
-Long Đại, anh đi đâu thế?
Long Đại bên này đã đứng dậy đi đâu đó, cô có thể nhìn thấy bộ đồ đã nhăn nheo của Long Đại vì ban nãy lăn xuống dốc.
Chân đau nên cô không thể đứng dậy đi theo đành ngồi đó dựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-yeu-cung-chang-the-thuong/2965883/chuong-21.html