-Đừng...đừng nói là đêm...đêm qua em và Long Đại đã...
Cô vẫn im lặng chỉ biết cúi đầu xuống không nói. Sự im lặng như ngầm khẳng định mọi chuyện khiến Tố Châu như chết lặng.
-Tố Châu, chị tin em không?
Cô nhìn Tố Châu vô cùng nghiêm túc.
-Chị luôn tin em.
-Chuyện đêm qua chị cứ xem như chưa từng biết, em có những điều khó nói, chỉ xin chị đừng xem em là hạng con gái ham tiền, ham quyền thế mà đánh đổi bản thân.
Mai Hân nói tới đây nước mắt chợt rơi.
-Em nói gì thế, chị chưa bao giờ xem em là loại người như vậy. Chị biết em có nỗi khổ riêng nên mới làm vậy, chị đã nói rồi, dù em có làm gì thì chị cũng sẽ ủng hộ em. Chị chỉ mong em sống bình yên nên mới không muốn em dính dáng đến Long Đại.
Tố Châu đưa tay lau đi những giọt nước mắt của cô. Chị ôm cô vào lòng nói nhẹ nhàng.
-Em cảm ơn chị rất nhiều, cảm ơn chị Tố Châu.
Tố Châu nghe thế thì nhìn cô mỉm cười, sau chị lại hỏi.
-Long Đại có tình cảm với em không?
-Em...em không biết. Nhưng không có khả năng đó đâu.
Cô ngập ngừng trả lời, người như Long Đại cô không tin hắn yêu ai thật lòng. Đêm qua chẳng qua là hắn nhất thời hứng thú với cô, nói đúng hơn là cơ thể này của cô.
-Nếu như anh ta có tình cảm với em thì tốt rồi.
Tố Châu tiếc nuối nói.
-Sao lại tốt?
Cô thắc mắc hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-yeu-cung-chang-the-thuong/2965853/chuong-37.html