Không gian yên tĩnh tựa hồ nghe được cả tiếng gió, người kế bên vẫn như tượng không có động tĩnh, Long Đại liền cúi thấp.
-Sợ sao?
Anh hỏi nhỏ bên tai.
Như được giải phong ấn, cô hoàn hồn từ từ nhìn sang.
-Đừng sợ, từ từ rồi sẽ quen.
Nghe Long Đại nói, cô không dám lên tiếng. Không cần giải thích công việc của Long Đại cụ thể, cô đều ngầm hiểu, Long Đại cũng không muốn nói rõ bởi việc này đâu phải việc gì chính trực, đàng hoàng, không thể vô tư đề cập tới. Chị Tố Châu đã từng dặn cô như thế, xem ra chẳng thừa chút nào.
-Được rồi, vào nhà thôi.
Cô cố tỏ ra bình ổn, cùng Long Đại đi vào nhà nhưng trong đầu lại tràn ngập suy nghĩ.
-Long Đại!
-Hửm.
Anh đang ngồi trên ghế sofa, tay khẽ vuốt tóc cô, nghe cô gọi mình anh liền trả lời.
-Tôi có thể trồng cây và hoa trên vườn của anh được không?
-Được.
Anh trả lời không hề suy nghĩ, cô liền mỉm cười quay đầu nhìn anh.
-Anh sao lại đối xử tốt với tôi, chẳng phải anh luôn nghi ngờ tôi tiếp cận Mã Phi sao?
Cô không nhịn được hỏi cho rõ ràng.
-Em cho rằng đó là đối xử tốt sao? Đừng ngây thơ như thế, đừng nghĩ một chút sự dịu dàng của người khác cho em thì có thể gọi người đó là người tốt.
Cô nghe thế liền hiểu ra,mọi sự nghi ngờ của cô xem ra không dư thừa.
- Sao thế? Thất vọng sao?Đừng nói là em trông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-yeu-cung-chang-the-thuong/2965834/chuong-46.html