Long Đai nhìn cô, trong lòng đầy đau đớn. Một lát nữa khi cô tỉnh dậy, cô sẽ nhìn anh với ánh mắt gì? Ghét bỏ? Khinh thường? Sợ hãi? Anh thật sự không biết bản thân sẽ đối diện với cô như thế nào.
Anh ước rằng bản thân lúc đó có thể nhanh một chút bị chặt mắt cô lại. Nhưng... tai thì sao, cô vẫn có thể nghe thấy âm thanh lạnh lẽo của súng, cả mũi nữa cô vẫn có thể ngửi được mùi tanh của máu. Cho dù cô có không nhìn thấy cũng sẽ nghe được, ngửi được, hiểu được. Cũng giống như việc cô không hỏi đến công việc của anh, anh dùng vẻ ngoài đẹp đẽ để che đậy tội ác của mình, dùng sự dịu dàng cùng sự ôn nhu mà yêu cô để che đậy đi sự lạnh lùng,tàn nhẫn của mình trước đây. Cô không thấy, nhưng cô vẫn hiểu, cô vẫn nghe.
Cho dù có dùng thứ gì che đậy cho tội ác của mình thì cũng sẽ vẫn bị chút ánh sáng ít ỏi đâu đó chiếu vào khiến cho anh trong một giây phút nào đó vẫn bị vạch trần mọi thứ trước cô.
Mai Hân tỉnh lại lúc xế chiều. Vừa mở mắt ra cô đã thấy khuôn mặt Long Đại đang chăm chú nhìn mình. Hình ảnh rùng rợn sáng nay lập tức hiện về trong đầu óc khiến cô choáng váng.
- Em tỉnh rồi, có thấy không khỏe chỗ nào không?
Long Đại vội vàng hỏi, gương mặt hiện lên sự lo lắng. Bàn tay anh đột nhiên run rẩy khi thấy ánh mắt cô đang nhìn mình khiến hai tay định ôm lấy cô bỗng dừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-yeu-cung-chang-the-thuong/2965742/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.