Chương trước
Chương sau
Anh nghe tiếng hét của cô ta liền nhanh chóng đi lại, nhìn thấy cô ta đang ngồi dưới đất, còn có rượu đổ trên khiến anh có chút lạnh mặt, cũng không hỏi có chuyện gì, trực tiếp phán tội cô.

" Thư ký Cố sáng ngày mai cô có thể đưa đơn nghỉ việc được rồi, gan cô lớn thật lại dám làm tổn thương cô ấy". anh rất muốn hỏi cô như thế nào, nhưng nhớ đến chuyện trước kia, càng khiến anh tuyệt tình với cô hơn.

cô nghe anh nói như vậy khiến bên ngực trái của cô đau nhói, anh vẫn như vậy, vẫn không tin cô, anh chỉ tin những gì anh nhìn thấy trước mắt, cố gắng trấn tĩnh bản thân, ngước mặt nhìn anh nói.

" Chủ tịch Âu, thất lễ rồi". cô nhanh chóng xoay người rời đi, cô không thể ở lại thêm chút nào nữa, cô sợ mình sẽ không khống chế được bản thân mà òa khóc trước mặt anh.

Anh nhìn bóng lưng cô độc của cô rời đi, bất giác đưa tay chạm lên ngực trái của mình, tại sao lại đau như vậy.

Anh không để ý đến cô ta, cáo chào Chu tổng rồi xoay người rời đi.

" Âu tổng, Âu tổng, đợi em". Hàn Thiên như vội vã đứng dậy đuổi theo anh.

cô ta đuổi kịp theo anh ra xe, nhưng có điều anh lại để mặc cô ta đóng sầm cửa lại.

thấy anh không có ý định cho mình lên xe, cô ta vội vã lên tiếng.

" Âu tổng anh...".

" sau này biết thân phận của mình, tốt nhất tránh xa cô ấy ra, đừng để tôi biết cô tìm cô ấy gây sự thêm lần nào nữa, nếu không đừng trách tôi". anh bỏ lại cho cô ta một câu rồi ra lệnh cho tài xế lái xe rời đi.

để lại cô ta tức tối đứng đó, trong lòng âm thầm mắng chửi cô.: " Cố Mạn Yên tôi nhất định không để cô cướp lấy Âu Cung Ngụy đâu".

~~~~~~~*~~~~~~~

Cố Mạn Yên vừa về đến nhà đã không cầm cự được liền lăn ra ngất xỉu, cũng may Tần Tuyết Phi đến tìm cô nếu không hậu quả chắc chắn không nhỏ.

Tần Tuyết Phi hốt hoảng nhìn cô ngất trước mặt mình, khiến bản thân tay chân luống cuống, nhanh chóng gọi điện cho Cao Chí Minh.

[" Chí Minh anh mau đến bệnh viện đi, tôi vừa đưa Mạn Yên đến nơi"].

Cao Chí Minh không trả lời, nhanh chóng cúp máy chạy nhanh vào bệnh viện.

Nhìn Tần Tuyết Phi lo lắng đi đi lại lại trước cửa phòng cấp cứu khiến cậu càng lo lắng hơn hơn.

" Tuyết Phi, Mạn Yên sau lại nhập viện?".

" tôi..tôi không biết, cậu ấy vừa vào nhà liền ngất xỉu, lúc nãy bác sĩ bác sĩ nói..nói là có thể bệnh dạ dày cậu ấy tái phát, còn nữa trên người cậu ấy còn có mùi rượu, chắc chắn cậu ấy uống rượu". Tần Tuyết Phi vừa nói vừa khóc, trên mặt cô bây giờ chỉ toàn là nước mắt.

Cao Chí Minh thấy cô như vậy có chút đau lòng, đưa tay kéo cô ôm vào lòng, lên tiếng trấn tĩnh.

" Mạn Yên thích chúng ta như vậy, cô ấy sẽ không nỡ để chúng ta lo lắng đâu".

" đúng đúng, Mạn Yên thật hư". tuy miệng nói vậy, nhưng nước mắt vẫn chảy đầy khuôn mặt.

Cao Chí Minh buồn cười nhìn cô, thì ra cô cũng có một mặt đáng yêu như vậy.

không bao lâu cánh cửa phòng cấp cứu được mở ra, hai người nhanh chóng đi lại hỏi tình hình của cô.

" Bác sĩ cô ấy sao rồi". Cao Chí Minh lên tiếng hỏi, chứ con mèo nhỏ trong lòng bây giờ vẫn còn đang sụt sùi.

" không sao rồi, sau này chú ý ăn uống một chút, đừng để đau dạ dày như vậy nữa, rất nguy hiểm đó". dạ dày đã đau còn yếu rượu, cô là đang cảm thấy sống đủ rồi sao.

" vâng, cảm ơn bác sĩ".

" Mạn Yên ngốc, đợi cậu khỏi bệnh, mình nhất định đánh chết cậu".

" Tuyết Phi, để Mạn Yên nghe được, cô ấy chắc chắn không chịu khỏi bệnh".

" được được không đánh cậu ấy nữa, mau mau vào xem cậu ấy thế nào rồi".

Cao Chí Minh cảm thấy tâm tình hôm nay rất thoải mái, cũng không hiểu bản thân đang nghĩ gì nhưng cậu lại cảm thấy rất vui.

~~~~~~~~~*~~~~~~~~~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.