đến khi Cố Mạn Yên tỉnh vậy đã là sáng hôm sau, có lẽ do cô khóc, nên mới mệt mỏi như vậy, khoảng trống bên cạnh cô hơi lạnh vẫn còn, cô nghĩ anh vẫn chưa trở về.
Cố Mạn Yên đứng dậy đi vào nhà vệ sinh thay một bộ đồ khác, sau đó đi xuống lầu, điều khiến cô bất ngờ đó là khi thấy anh đang ngồi trong phòng ăn.
cô định xoay người trở về phòng, nhưng lại bị tiếng nói anh ngăn cản.
" em không định ăn sáng sao?". Âu Cung Ngụy ngước mắt nhìn cô, cô là đang muốn trốn tránh anh sao.
" tôi...". cô định lên tiếng từ chối, nhưng cô biết cô không thể trốn tránh mãi được, đành đi đến ghế đối diện anh ngồi xuống.
" em có gì muốn nói với tôi sao". suy nghĩ của cô làm sao qua mắt được anh chứ.
" không có". hai người bây giờ chỉ là hợp đồng, cô lấy tư cách gì tra hỏi anh chứ.
" vậy ăn sáng đi". nếu cô không muốn anh cũng không ép.
hai người im lặng trong suốt bữa ăn, chỉ nghe tiếng muỗng đĩa va vào nhau.
" tôi ăn xong rồi, tôi muốn lên phòng". cô không muốn ở đây thêm chút nào nữa, sợ bản thân không kiềm chế được mà òa khóc trước mặt anh.
" sau này em có thể ra ngoài chơi, nhưng phải về trước giờ cơm tối". anh không muốn nhốt cô suốt ở đây, anh không muốn cô cảm thấy không thoải mái khi ở đây.
" thật sao". cô như không tin vào những gì mình nghe thấy, tâm trạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-tu-bo-em/2015337/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.