Cố Mạn Yên thấy anh kéo mình vào nhà, thấy nhiều người nhìn như vậy cũng không dám lên tiếng, sau khi để anh kéo vào phòng, chỉ còn lại hai người bọn họ, cô mới khó khăn mở miệng.
" chúng ta thực sự không thể".
" không thử sao biết không thể". Âu Cung Ngụy đưa mắt nhìn cô.
" tôi, nhưng tóm lại chúng ta không thể". tuy cô đã nhớ hết mọi chuyện, nhưng khiến anh tổn thương nhiều như vậy, cô sao còn tư cách ở lại bên cạnh anh chứ.
" Cố Mạn Yên, em khiến anh nhiều lần chịu hết tổn thương này đến tổn thương khác, em định như vậy mà phủ sạch trách nhiệm sao". anh đưa tay xoay người cô lại đối diện với mình, giữ chặt cô không cho cô tránh né.
" em còn tư cách gì ở bên cạnh anh chứ, khiến anh chịu tổn thương nhiều như vậy, từ bỏ em, đừng nhớ em nữa có được không". Cố Mạn Yên đau khổ khóc lên, lâu lắm rồi cô mới khóc lớn như vậy trước mặt người khác.
" anh chính là cả đời này cũng không thể từ bỏ em được, Cố Mạn Yên em nghe cho rõ đây, em cả đời này phải chịu trách nhiệm với anh, em biết chưa hả". Âu Cung Ngụy giằng từng chữ với cô, muốn cô nghe thật rõ ràng.
" Cung Ngụy".
" Mạn Yên anh thực sự không thể từ bỏ em ra khỏi cuộc đời của anh được, em nghĩ em rời đi để anh hạnh phúc sao, em rời đi chính tự tay em phá hủy hạnh phúc của anh, phá hủy hạnh phúc của em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-tu-bo-em/2015239/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.