Anh và Nhi đi một xe,cô,chị Kim và Phong đi chung một xe,mấy người kia đi chung một xe.Cô chợt nhớ ra chuyện lúc sáng nay liền quay sang hỏi chị Kim
- Sao mọi người làm việc ngày càng như bị bó buộc thế
Chị Kim thở dài
- Chuyện này xảy ra cách đây hai năm về trước là lúc em rời khỏi công ty.Lúc đó công ty gặp chút vấn đề và người xử lý vấn đề đó không ai khác ngoài Nhi,lúc đó anh Dân đang nằm trong bệnh viện nên không thể điều hành công ty được nữa,vậy là cô ta đứng lên thay thế vị trí của anh,cô ta bắt đầu bắt bọn chị làm hết việc này đến việc khác nếu không làm thì sẽ bị đuổi việc.Em biết là bọn chị xin vào các công ty khác đều được hết nhưng bọn chị không thể bỏ anh Dân ở đó một mình mà đi nên cố gắng nhịn nhục cô ta.Từ ngày anh Dân khỏi bệnh đến giờ,chị không hiểu tại sao chưa một lần anh ấy nhắc gì về em,còn cô ta mỗi lần bọn chị nhắc đến em,cô ta như phát hỏa vậy.Chị không hiểu sao anh Dân lại có thể thích một người như cô ta,cho cô ta lên vị trí cao như thế
- Thật là tức chết mà,em nhìn cô ta mà thấy ghét rồi -Phong lái xe nghe những lời chị Kim kể mà ức chế thay cho cô
- Vậy bây giờ mọi người phải nghe theo lời cô ta sao?
- Biết sao giờ em
- Chị yên tâm đi em sẽ không để cô ta làm thế với mọi người một lần nào nữa
Cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-tu-bo-anh/3027269/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.