Nhi tiến lại chỗ anh,đứng ngoài cửa Nhi đã nghe thấy hết những lời anh nói, cô đau lòng chứ, người cô yêu lại không yêu cô, nước mắt Nhi nhìn cô đầy căm phẫn
- Anh nhìn lại đi xem cô ta là ai,cô ta đã quyết định ra đi rồi sao anh còn níu kéo cô ta lại làm gì? Hãy nhìn em đi,dù chỉ một lần thôi cũng được -Nhi khóc như cầu xin anh -Cô còn đứng đó làm gì,cô làm anh ấy ra như này chưa đủ sao lại còn muốn làm tổn thương anh ấy bao nhiêu lần nữa
Cô đi ra bên ngoài đóng cửa phòng của anh lại,cô không thể tiếp tục làm cho anh đau khổ được nữa,dứt khoát ra đi.Cô ấn số gọi điện cho MD
- Tôi quyết định rồi,tôi sẽ rời khỏi nơi này,anh có thể gửi cho tôi thông tin về người các anh muốn đào tạo không?
Cô nói chuyện với người đó xong rồi tắt máy.Dương cầm chiếc điện thoại trên tay " Xin lỗi em nhưng có lẽ như vầy sẽ tốt hơn "
Một tháng sau tâm trạng cô tốt hơn rồi cũng là lúc cô phải rời khỏi nơi đây, cô muốn gặp anh lần cuối trước khi ra đi nên đã chủ động nhắn tin cho anh dù thế nào đi chăng nữa cô cũng nên nói một lời tạm biệt chính thức với anh
- Em có thể mời anh một bữa tối trước khi em rời xa nơi này được không?
Anh nhận được tin nhắn của cô nhưng anh không trả lời,cô tiếp tục nhắn
- Đây có lẽ là lần cuối cùng em được gặp anh,hãy nể trước đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-tu-bo-anh/3027257/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.