Cô vừa chạy,vừa nghĩ về những ngày tháng cô và anh bên nhau,vui buồn hạnh phúc lắm,nhưng hóa ra bao lâu nay cô chỉ là người thay thế thôi,vậy mà cô dùng cả tuổi thanh xuân của mình cho anh ngày nhận được sự đáp trả của anh cô cảm thấy vui lắm,cô không nghĩ những điều đó có thể thành sự thật được.Cô hờ hững không như bao ngày,phải chăng tình yêu đến với cô quá nhanh nên nó vội vàng đi.Liệu rằng anh có biết cô đã yêu anh rất nhiều,cô muốn có được anh nhưng cô lại không thể có được anh.Hạnh phúc đâu dễ kiếm tìm,cô lúc nào cũng đứng ở một chỗ chờ anh tìm thấy cô nhưng chưa một lần nào anh tìm ra cô cả.Những lúc anh không có ai bên cạnh thì anh chỉ cần ở yên một chỗ bất cứ nơi nào cô cũng có thể tìm ra anh. Cô yêu anh,cô chấp nhận tất cả,nhận hết những buồn đâu về mình không để anh chịu tổn thương một lần nào nhưng anh đã bao giờ yêu cô một lần nào chưa hay anh chỉ xem cô như là con dối thôi.Anh chỉ đến bên cô lúc buồn,còn những lúc vui đã bao giờ anh nghĩ là vì ai mà anh có được niềm vui đó chưa.Anh là ai đi qua trốn này,còn cô là ai trong cuộc đời anh đây,cô muốn nghe những lời nói của anh lắm nhưng bây giờ thì không thể nữa rồi cô phải rời xa anh,phải quên anh đi.Anh hạnh phúc thì cô mới có thể hạnh phúc được.Cô bước đi không vững nữa,đột nhiên có người vế cô vào xe
- Sao lại là anh nữa thế? Anh ám tôi hoài vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-tu-bo-anh/3027253/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.