Chương trước
Chương sau
Đới Ngải Linh không chết, cô giúp việc đột ngột quay lạithét lên một tiếng đã cứu sống chị, Ôn Bạch Lương hoảng hốt rời khỏibiệt thự nhưng đã bị cảnh sát nhanh chóng bắt giam.
Vụ điều tra vềcái chết bất ngờ của vợ cũ Viên Cảnh Thụy mau chóng bị hủy bỏ, bức dithư bị phán quyết là giả, mấy người bị nghi ngờ loan tin cũng được giảiquyết ổn thỏa.
Cổ phiếu của Thành Phương sau hai lần tăng giảm độtngột cũng đã trở về trạng thái bình thường, Viên Cảnh Thụy vẫn rất bận,mẹ Đổng Tri Vy cuối cùng cũng ra nước ngoài làm phẫu thuật, trước hôm đi nước ngoài Viên Cảnh Thụy tới nhà Đổng Tri Vy và ngồi nói chuyện với bố mẹ cô.
Đây là lần đầu tiên anh bước chân vào nhà cô, một chàng traicao lớn như anh khiến căn nhà trở nên nhỏ hẹp hơn, bố mẹ Đổng Tri Vyngạc nhiên lắp bắp mấy lần rồi nói: “Cậu không phải người nhà chúng tôi, làm sao có thể để cậu trả tiền…”.
“Là người một nhà là được ạ?”. Anh hỏi, nghĩ sao lại nói tiếp: “Vậy xin hai bác gả Tri Vy cho cháu ạ”.
“Rầm”, Đổng Tri Vy đứng dậy gấp quá khiến chiếc ghế đổ ra đất, cô chỉ vào anh, nói: “Sao anh lại nói chuyện với bố em thế!”.
Hai người lớn ngồi bên bàn cũng sững sờ, Viên Cảnh Thụy quay sang nói với Đổng Tri Vy: “Chúng ta kết hôn nhé, được không?”.
Cô há hốc miệng.
Anh nhìn bố mẹ cô, đúng là người một nhà, hai người lớn cũng há hốc miệng, biểu cảm trên mặt không khác gì Đổng Tri Vy.
“Không đồng ý à?”. Anh làm mặt đau khổ, nói: “Em muốn bỏ rơi anh à?”.

Người đầu tiên cười là mẹ Đổng Tri Vy, bà quá vui mừng, sau đó bố Tri Vy cũng cười, căn phòng nhỏ ngập tràn không khí hạnh phúc.
Về việc kết hôn có lẽ vui nhất là mẹ Viên Cảnh Thụy, bà Viên vui mừng tớimức cứ cầm chặt tay Đổng Tri Vy không buông. Hôm người lớn hai nhà gặpmặt, gia đình Đổng Tri Vy có chút lo lắng, nhưng không đầy năm phút sauđã bắt đầu thân thiết với bà Viên, đến buổi tối còn than thở với ĐổngTri Vy rằng, không ngờ gia đình sếp cô lại có xuất thân bình thường nhưnhà mình, lại đã từng buôn bán nhỏ, ba người già ngồi bên nhau nói không hết chuyện, nói đến chuyện gì cũng cảm thấy thân thiết.
Một lần nữaViên Cảnh Thụy lại thể hiện khả năng hành động khiến người khác sững sờ, trước khi mẹ Đổng Tri Vy ra nước ngoài làm phẫu thuật anh và cô đã điđăng ký, sau khi tin tức loan ra nhất cử nhất động của anh và Đổng TriVy đều trở thành tiêu điểm của giới truyền thông. Ví dụ như “Kỳ tích của cô gái văn phòng”, “Nếu những chuyện này không phải tình yêu”, thay thế hoàn toàn những tin tức trước đây như “Trận chiến giành tài sản xuấthiện sau khi cổ phiếu tung ra thị trường” hoặc “Cái chết ly kỳ của vợ cũ người nắm giữ Thành Phương”. Nhưng Đổng Tri Vy may mắn không bị giớitruyền thông bủa vây, giày vò. Cô xin nghỉ để đi cùng mẹ ra nước ngoài,cuộc phẫu thuật rất thành công, hôm làm phẫu thuật Viên Cảnh Thụy cũngbớt chút thời gian bay sang bên đó, sau đó dùng cả đêm để cho cô hiểu“tiểu biệt thắng tân hôn” là như thế nào.
Đến khi Đổng Tri Vy về Thượng Hải cô phát hiện mình đã mang thai.
Cứ như thế, dự định quay lại làm việc bình thường của cô đã bị gác lại vôthời hạn. Trong thời gian Đổng Tri Vy mang thai, có hôm Viên Cảnh Thụyhọp ở nhà, Chiêm Hữu Thành gặp Đổng Tri Vy còn thở dài: “Chị Đổng, thựcsự phải học tập chị, hôm qua chỉ vì tìm một bản tài liệu mà em mất haitiếng đồng hồ”.
Đổng Tri Vy nhìn cậu mỉm cười, cô đã mang thai thángthứ sáu, gương mặt trắng trẻo, phong thái thảnh thơi, bất kể ở đâu cũngkhiến người khác có cảm giác thanh bình, tươi đẹp.
“Là tài liệu khi nào? Trong chiếc máy tính tôi đã dùng có một bảng biểu cụ thể nơi để từng tập tài liệu đó”.
“Em biết, nhưng…”.
“Đó là do anh tiện tay để trên bàn cậu ấy”. Có người bước tới cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.
Chiêm Hữu Thành đi rất nhanh, trong phòng khách chỉ còn Đổng Tri Vy và ViênCảnh Thụy, anh kéo cô ngồi xuống ghế, trên trà kỷ để toàn tài liệunghiên cứu sinh của cô, anh tiện tay lật vài cuốn dường như muốn tìm gìđó, chưa kịp lên tiếng Đổng Tri Vy đã cầm điện thoại trên sofa đưa choanh: “Đừng tìm nữa, ở đây này”.
Anh mỉm cười nhưng không cầm lấy điện thoại mà xoa xoa bụng cô: “Ngoan quá”. Cũng không biết nói ai nữa.
Cô thở dài giống Chiêm Hữu Thành: “Luôn để đồ đạc lung tung, ngay cả HữuThành cũng biết thói quen xấu của anh rồi”. Nói xong cô để tay lên bụngvới vẻ lo lắng, nếu đứa nhỏ sinh ra giống như anh thì cô phải làm thếnào, lo lắng cho một người có thói quen không tốt đã hại não lắm rồi.
Người đàn ông cao to mỉm cười đùa cợt rồi cúi người xuống dựa vào người phụ nữ bé nhỏ hơn anh rất nhiều: “Có em rồi mà”.
Đổng Tri Vy thở dài lần nữa rồi mỉm cười.
Cô vẫn luôn ghi nhớ buổi tối hôm đó, cô bị anh kéo tay trong ngõ nhỏ, côtưởng rằng mình sắp phải đối mặt với sự tức giận, chất vấn thậm chítrách móc của anh, khi đó hai người ở bên nhau mới hơn một tháng, ngaycả bản thân cô cũng không thể nào giải thích sự việc này được, nhưng kết quả ngược lại, anh tìm thấy cô, không cần cô giải thích mọi chuyện màchỉ cần cô cùng anh đối mặt với tất cả.
Bắt đầu từ khi đó cô biếtrằng mình có thể ở bên anh, tin tưởng anh, và cũng được anh tin tưởng,cô chưa bao giờ nói cho anh biết mình đã từng ngồi trên cầu thang bộlạnh lẽo đợi anh về sau đó hoảng hốt bỏ chạy, cô sẽ giữ bí mật xấu hổnày cả đời, nhưng không sao cả, cô vẫn còn nhiều thời gian để bù đắp cho anh.
Còn nữa, Đổng Tri Vy nhích người dựa hẳn vào anh, sau đó thở dài một lần nữa giữa tiếng cười của anh.
Bây giờ cô đã biết tại sao mẹ chồng cô lại vui mừng giao con trai mình chocô như vậy, nếu như cô sớm biết Viên Cảnh Thụy thực sự là một người đànông tính tình trẻ con như thế này thì thực sự cô nên kéo dài thời gianchấp nhận anh tới vô hạn, cho đến khi cô chuẩn bị tốt tâm lý thì thôi.
Nhưng chẳng có cách nào khác, cũng may là cô hạnh phúc, như thế là đủ rồi.
HẾT
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.