Vào đầu xuân, Trịnh Bảo Châu nhận thiệp mời của ban tổ chức, ra nước ngoài tham gia liên hoan phim.
Vì có phim điện ảnh triển lãm và cả đề cử, lần này cô và đoàn làm phim sẽ ở nước ngoài khá lâu
Trịnh Bảo Châu đi ngày thứ ba, Khúc Tư Tiệp liền bắt đầu một ngày ba lần đúng giờ hỏi Khúc Trực: “Khi nào mẹ về?”
Khúc Trực: “……”
Anh đặt bữa sáng lên bàn, kéo ghế dựa ngồi xuống: “Không phải nói với con rồi à? Cuối tuần sau.”
Khúc Tư Tiệp bẹp miệng: “Còn chưa tới cuối tuần sau ạ?”
Khúc Trực: “……”
Trước kia Trịnh Bảo Châu đi nơi khác đóng phim, cũng không thấy thằng bé bám như thế.
“Thông Thông, sao càng lớn càng bám mẹ thế?”
Khúc Tư Tiệp bẹp bẹp: “Con nhớ mẹ, bố không nhớ mẹ ạ?”
“……”
Khúc Trực không trả lời, Khúc Tư Tiệp cạnh Khúc Tư Mẫn bỗng nói một câu: “Tối qua em nghe thấy bố gọi điện cho mẹ, còn nói nhớ mẹ.”
Khúc Trực: “……”
“Bố già thế rồi, vẫn còn bám mẹ!” Khúc Tư Tiệp thành công phản dame.
Khúc Trực giật giật khóe miệng: “Cái gì mà già thế rồi?”
Khúc Tư Tiệp nói: “Anh trai trong đoàn làm phim ra ngước ngoài với mẹ, trẻ hơn bố mà.”
Khúc Trực: “…………”
Anh cảm thấy hôm nay anh phải dạy dỗ thằng nghịch tử này mới được.:)
“Thứ sáu mấy đứa có bài kiểm tra phải không? Có kết quả, bố sẽ chụp ảnh gửi cho mẹ, bố nhớ còn còn khoác lác với mẹ, nói mình chắc chắn được trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-thanh-nguoi-yeu/3354244/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.