Trịnh Bảo Châu vốn đã chuẩn bị một bài cảm nghĩ nhận giải, nhưng lên sân khấu rồi đầu óc cô trống rỗng không nhớ nổi một câu, đành phải biên tại trận.
“Đầu tiên cảm ơn các vị giám khảo đã công nhận tôi, trao giải thưởng này cho tôi. Kỳ thật trước đó tôi cũng nghĩ tôi có thể sẽ đoạt giải, nhưng khi thật sự nhận được chiếc cúp này, tôi mới cảm nhận rõ sức nặng của nó. Ba năm trước đây tôi còn diễn vai quần chúng ở phim trường, lúc ấy rất vất vả, nhưng mỗi ngày có thể cướp được cảnh diễn là đã vui lắm rồi. Cũng ở nơi đó tôi gặp đạo diễn Cao, lúc ấy anh ấy cũng là một người mới toe, tôi còn phải lên mạng tra mới biết anh ấy là ai.”
Khi cô nói tới đây, dưới đài vang lên một trận cười nho nhỏ, Trịnh Bảo Châu cũng cười theo một chút, ôm cúp tiếp tục nói: “Ba năm trước anh ấy bảo tôi, đạo diễn nổi danh quốc tế đều có diễn viên tự mình khai quật, anh ấy cũng phải có.”
Tiếng cười phía dưới to hơn, bản thân Cao Bác Vân cũng không nhịn được.
“Tóm lại, cảm ơn đạo diễn Cao đã chọn tôi, sân khấu này xem như là nơi bắt đầu cho những thành tựu chung của chúng ta. Tôi biết về mặt diễn xuất tôi còn nhiều chỗ cần cải thiện, sau này tôi sẽ tiếp tục nỗ lực, không phụ sự công nhận và hy vọng của mọi người đối với tôi hôm nay. Tôi cũng chúc tất cả những ai vẫn đang nỗ lực cho sự nghiệp diễn xuất của mình có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-thanh-nguoi-yeu/3354240/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.