Trịnh Bảo Châu vẫn rất thích đoàn phim của Cao Bác Vân, bởi vì chỉ cần không quay cảnh đêm, thông thường anh đều sẽ kết thúc công việc vào 7 giờ đúng —— tình huống tăng ca như ngày hôm qua rất ít xuất hiện.
Hôm nay quay chụp tiến hành rất thuận lợi, Trịnh Bảo Châu ‘tan ca’ đúng 7 giờ tối. Sau khi kết thúc công việc cô liền cùng trợ lý ra sân bay đón máy bay.
Khúc Trực hôm nay tăng ca đến gần 9 giờ mới rời công ty, càng gần ngày nghiệm thu hạng mục, phòng thí nghiệm lại càng bận rộn. Trịnh Bảo Châu đi nơi khác đóng phim rồi, Khúc Trực liền dọn về khách sạn, ở đó gần công ty, mỗi ngày có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian đi đường.
Khách sạn dạo này đã không còn ai tới canh, nhưng Khúc Trực ra vào vẫn mang khẩu trang —— trước khi đi, Trịnh Bảo Châu để lại riêng cho anh hai túi to.
Trở lại phòng, Khúc Trực tắm rửa, rồi pha một ly cà phê ngồi vào bàn tiếp tục công tác. Không biết qua bao lâu, di động trên bàn rung lên, Khúc Trực nghiêng đầu nhìn thoáng qua, là mẹ anh gọi videocall tới.
“Alo, mẹ, chuyện gì?” Khúc Trực nhận cuộc gọi, khuôn mặt của mẹ anh liền xuất hiện trên màn hình. Mẹ Khúc Trực cười gọi anh một tiếng, ở bên kia nhìn nhìn: “Đã trễ thế này còn làm việc à?”
“Vâng, gần đây tương đối bận.”
“Mẹ nghe giáo sư La nói, người máy hỗ trợ người mù của con đã tiến vào giai đoạn thí nghiệm cuối cùng……” Mẹ Khúc Trực mới nói đến đó, đã bị bố Khúc Trực cắt ngang.
“Sao vừa nói hai câu lại bàn chuyện công việc rồi? Bà đúng là cuồng công việc.” Kèm với thanh âm, mặt bố Khúc Trực cũng chen vào màn hình, “Khúc Trực à, hôm nay bố mẹ gọi điện cho con, không phải để nói chuyện công việc.”
“Đúng đúng.” Mẹ Khúc Trực lúc này mới phụ họa hai tiếng, nhìn Khúc Trực trên màn hình nói, “Ngày mai là sinh nhật con còn gì, cũng sắp 12 giờ, bố mẹ liền gọi điện trước, chúc con sinh nhật vui vẻ.”
Khúc Trực đêm hôm nghe được lời chúc mừng sinh nhật, trên mặt cũng không có quá nhiều phản ứng: “Cảm ơn, nhưng con không còn là trẻ con nữa, đã không ăn sinh nhật từ lâu rồi.”
“Trước kia con rõ ràng cực kỳ thích ăn sinh nhật, còn quấn lấy bố với mẹ đòi mua bánh sinh nhật cho con đất!” Bố Khúc Trực ở bên kia bóc mẽ anh.
Khúc Trực nhìn bố hỏi: “Bố nói trước kia là bao lâu trước kia?”
“……” Bố Khúc Trực nghẹn một chút, “Chắc là 20 năm trước.”
“Ha.” Khúc Trực cười lạnh một tiếng, “Cảm ơn bố mẹ gọi điện lại đây, nhưng đã trễ rồi, bố mẹ vẫn nên ngủ sớm đi.”
Khúc Trực ra vẻ “người trưởng thành không cần ăn sinh nhật”, mẹ Khúc Trực cười một tiếng, bảo anh: “Rồi rồi, anh cao lãnh, anh không ăn sinh nhật. Nhưng mẹ với bố con vẫn chuẩn bị quà sinh nhật cho con, bố mẹ gửi rồi, chắc ngày mai là con nhận được.”
“Vâng.”
Khúc Trực gật đầu, bố Khúc Trực ở bên kia lại bắt đầu bà tám: “Đúng rồi, con với Bảo Châu tính khi nào đi đăng ký kết hôn?”
Trước đó hai nhà có gặp mặt, thương lượng chuyện cưới hỏi của hai đứa nhỏ, vì Trịnh Bảo Châu và Khúc Trực sáu tháng cuối năm đều rất bận, cho nên hôn lễ tạm thời để ở sang năm, nhưng phụ huynh hai bên nhất trí cho rằng hai người có thể đăng ký kết hôn trước.
“Còn chưa chốt……” Khúc Trực còn chưa dứt lời, đã bị cắt ngang.
“Sao con không sốt ruột tí nào vậy!” Bố Khúc Trực thấy bộ dáng của anh liền nóng ruột thay anh, “Bố bảo con, con đừng tưởng việc của con với Bảo Châu đã ổn, Bảo Châu là cô gái ưu tú xinh đẹp như thế, giờ lại vào giới giải trí, tiếp xúc toàn là trai đẹp. Cậu Lâm gì đó, Lâm Tử Khâm đúng không? Bảo Châu không phải đang đóng phim cùng anh ta sao, con có tí cảm giác nguy cơ được không!”
“……” Khúc Trực im bặt.
Mẹ Khúc Trực nói: “Lần này mẹ cảm thấy bố con nói rất đúng, con đừng tưởng rằng bọn con từ nhỏ lớn lên cùng nhau, giờ lại yêu nhau, người ta nhất định sẽ gả cho con, chuyện này có thể có biến bất cứ khi nào, con vẫn nên tích cực một tí.”
“……” Khúc Trực không chỉ im lặng, còn bị họ nói đến hoảng hốt.
“Tự con ngẫm lại đi, con gái đều thích lãng mạn, con thi thoảng cũng phải lãng mạn một tí……”
Bố Khúc Trực còn đang thao thao bất tuyệt, me Khúc Trực kịp thời cắt lời ông: “Rồi rồi, mẹ tin trong lòng con hiểu rõ, hôm nay cũng đã trễ rồi, bố mẹ không làm phiền nữai.”
Bà nói xong liền tắt video, Khúc Trực bỏ di động xuống, nhưng cuối cùng lại chẳng có lòng dạ làm việc. Lại nói tiếp, tuy hai nhà đã cam chịu họ sẽ kết hôn, nhưng anh kỳ thật còn chưa chính thức cầu hôn Trịnh Bảo Châu. Anh có nên làm theo lời bố, làm gì đó lãng mạn, cầu hôn với Bảo Châu trước, sau đó thuận tiện đi đăng ký kết hôn?
Con gái hình như đều khá là để ý cảm giác nghi thức, ngày đăng ký kết hôn cũng hy vọng là một ngày đặc biệt. Khúc Trực lấy di động ra, lật ngày xem, ngày lễ ý nghĩa gần nhất —— lễ quốc khánh.
Ừm…… Anh thì thích đấy, nhưng Trịnh Bảo Châu khẳng định sẽ nói quả nhiên chân ái của anh là tổ quốc.
Anh đang nghĩ đến đó, đèn trong phòng đột nhiên tắt ngóm, chỉ còn lại ánh sáng hắt ra từ màn hình máy tính. Khúc Trực hơi sửng sốt, mở flash trên di động, nương ánh sáng đi đến chỗ máy bàn quay số lễ tân.
“Chào ngài Khúc, tôi có thể giúp gì được ạ?”
Lễ tân tiếp điện thoại rất nhanh, Khúc Trực lại thử bấm đèn đầu giường, nói: “Đèn trong phòng tôi tự nhiên tắt hết, cúp điện à?”
“Không cúp điện ạ, có thể là mạch điện trục trặc.” Lễ tân nói, “Chúng tôi sẽ cử người lên kiểm tra giúp anh ngay ạ, xin chờ một lát.”
“Ừ.” Khúc Trực đáp một tiếng rồi dập điện thoại, anh tìm trong ngăn kéo ra một cái đèn pin, ấn mở. Đây là khách sạn cố ý chuẩn bị trong phòng cho khách, sáng hơn đèn flash điện thoại rất nhiều, Khúc Trực cầm đèn pin đi ra phòng khách, chẳng bao lâu cửa phòng đã có người gõ.
Anh tưởng nhân viên sửa chữa, bèn cầm đèn pin đi tới. Mới mở cửa, ánh nến ấm áp đã chiếu vào mi mắt.
Ở cửa có một toa ăn không biết ai đẩy tới, trên toa ăn thượng đặt một cái bánh sinh nhật, trên đó còn cắm nến. Khúc Trực nhất thời chưa hiểu ra sao, Trịnh Bảo Châu mang khẩu trang bỗng từ bên cạnh nhảy ra, reo lên một câu với Khúc Trực: “Sinh nhật vui vẻ!”
Như là cố ý tính toán thời gian, Trịnh Bảo Châu vừa dứt lời, kim đồng hồ cũng chỉ tới con số 12.
12 giờ rồi.
Khúc Trực cuối cùng cũng phản ứng lại, đầu tiên kéo Trịnh Bảo Châu vào phòng, sau đó lại đẩy toa ăn vào. Sau khi đóng cửa phòng, Khúc Trực đặt đèn pin quầy bar nhỏ ở huyền quan, xoay người nhìn Trịnh Bảo Châu: “Đèn phòng anh là em làm hả?”
“Đúng á.” Trịnh Bảo Châu tháo khẩu trang trên mặt xuống, hất hất tóc, “Anh thổi nến rồi bảo họ bật đèn.”
“Cũng không vội.” Khúc Trực nói xong thuận thế áp Trịnh Bảo Châu lên bức tường sau người, cúi đầu hôn cô. Hai người đã nửa tháng không gặp mặt, tuy mỗi ngày vẫn nhắn tin gọi điện thoại, nhưng trước sau cảm giác vẫn khác mặt đối mặt.
Cho đến lúc thực sự ôm Trịnh Bảo Châu, hôn lên môi cô, Khúc Trực mới hiểu khoa học kỹ thuật xác thật có thể kéo gần khoảng cách, nhưng không giải được tương tư.
“Không phải nói bận lắm à, sao lại về?” Khúc Trực chống trán cô, khẽ thở gấp hỏi. Trịnh Bảo Châu hai tay quàng trên vai anh, cặp mắt đen sáng ngời long lanh ánh nước: “Xin đạo diễn Cao nghỉ nửa ngày, sáng mai phải ngồi máy bay trở về.”
Khúc Trực lại cầm lòng không đậu hôn hôn cô, rồi mới nói: “Kỳ thật không cần đặc biệt chạy một ……”
“Thế không được.” Trịnh Bảo Châu nói, “Đây lần đầu tiên sau nhiều năm như vậy em làm sinh nhật cho anh, cũng sinh nhật đầu tiên của anh sau khi hai đứa mình yêu nhau.”
Khúc Trực rũ mắt nhìn người trong lòng, nhịn không được cong khóe miệng: “Vừa rồi anh còn nói với mẹ, anh đã lớn, không ăn sinh nhật…… Nhưng bây giờ anh lại thấy rất vui.”
Trịnh Bảo Châu cũng nhịn không được mà cười theo: “Sinh nhật vui vẻ là được rồi! Anh ước rồi thổi nến trước đi, để em bảo họ mở điện lên.”
“Ừ.” Khúc Trực lúc này mới buông Trịnh Bảo Châu ra, đến trước toa ăn, đối diện ngọn nến ước điều ước, sau đó thổi tắt nến.
Sau khi ánh nến tắt, đèn trong phòng cũng sáng lên, Trịnh Bảo Châu ở bên cạnh vừa vỗ tay vừa nói với Khúc Trực: “Chúc bạn nhỏ Khúc Trực sinh nhật vui vẻ! Ngày nào cũng vui tươi!”
“Cảm ơn.” Khúc Trực tắt đèn pin, đem toa ăn đẩy đến phòng khách, “Muốn ăn tí bánh kem không?”
“Đương nhiên muốn, cái bánh này em đặt cho anh trước một tuần đó!” Trịnh Bảo Châu xắn tay áo đem dao cắt bánh ra, đưa cho Khúc Trực. Khúc Trực cầm dao cắt bánh, nhìn cô một cái: “Ồ, cho nên hôm qua anh gọi điện cho em, em cố ý giả vờ không nhớ sinh nhật anh.”
“Đúng là bất ngờ.” Khúc Trực cười một tiếng, nhìn người bên cạnh, “Bố anh còn nói anh nên thường thường làm gì đó lãng mạn, em đem khởi điểm kéo cao như này, anh có làm gì trước mặt em, đều có vẻ múa rìu qua mắt thợ.”
“Hở? Chú Khúc nói vậy sao?” Trịnh Bảo Châu nhìn Khúc Trực chớp chớp mắt, “Xem ra ông ấy giác ngộ cao ghê ta, thường thường chuẩn bị bất ngờ nho nhỏ để dì Khúc vui vẻ?”
Khúc Trực suy nghĩ một chốc, bảo cô: “Cẩn thận ngẫm lại, hình như ông ấy đúng là hay làm mấy bất ngờ nho nhỏ này. Anh nhớ khi nhỏ bố anh hay đưa mẹ ra ngoài ăn cơm, còn không cho anh đi.”
“Ha ha ha mang anh làm gì, làm bóng đèn hả?” Trịnh Bảo Châu đau lòng sờ đầu Khúc Trực, “Thật đáng thương, xem ra anh thật sự là ngoài ý muốn rồi.”
Khúc Trực cười bắt cái tay phá phách của cô xuống, nói với cô: “Cùng cắt bánh không?”
Trịnh Bảo Châu đuôi lông mày khẽ giật giật, trông có vẻ khá kinh ngạc: “Bánh kết hôn mới cắt cùng nhau, bánh sinh nhật không ai cắt vậy đi?”
Khúc Trực nói: “Cũng đâu ai quy định bánh sinh nhật không được cắt như vậy? Anh là thọ tinh, anh nói được là được.”
“…… Được, hôm nay sinh nhật anh, anh to nhất.” Trịnh Bảo Châu đến bên cạnh anh, cùng anh cầm dao cắt bánh, “Cắt thôi!”
Hai người cùng nhau cắt một dao trên bánh sinh nhật, Trịnh Bảo Châu mới buông tay: “Anh xem, bên trong có nhiều trái cây lắm! Siêu phong phú!”
“Ừ, chỉ là hơi to, hai chúng ta chắc chắn không ăn hết.”
“Không sao, chúng ta cắt ra hai miếng, dư lại chia cho nhân viên khách sạn cùng ăn.” Cô và Khúc Trực mỗi người một miếng bánh kem, dư lại không động vào. Trịnh Bảo Châu kêu Ngụy Trân lên đem bánh kem cầm đi chia cho mọi người, Ngụy Trân tới sau tay chân nhanh nhẹn đẩy bánh kem ra ngoài, không trì hoãn giây nào, như sợ chậm trễ hai người họ làm gì không bằng.
Trịnh Bảo Châu giật giật khóe miệng, bưng bánh kem ăn một miếng: “Ưmm, chờ một tuần đúng là đáng, ăn quá ngon! Anh mau thử đi.”
Khúc Trực thấy chóp mũi cô đã dính kem từ khi nào, cười khẽ duỗi tay giúp cô lau kem trên chóp mũi, sau đó khẽ li.ếm ngón tay: “Ừ, rất ngọt.”
Trịnh Bảo Châu: “……”
Mẹ ơi, người đàn ông này thật quá đáng!
Lúc này cô cũng không còn lòng dạ ăn bánh kem, cô cảm thấy người đàn ông trước mặt sắc đẹp thay cơm. Cô để bánh kem sang một bên, nhón chân ôm cổ Khúc Trực, hôn lên môi anh.
Khúc Trực theo bản năng ôm eo cô, làm nụ hôn này càng thêm triền miên nhiệt liệt.
Sáng hôm sau Trịnh Bảo Châu mua vé máy bay lúc 8 rưỡi, 6 giờ đã bị đồng hồ báo thức đánh thức. Cô theo bản năng rúc vào ngực Khúc Trực, dường như không muốn để ý con đồng hồ báo thức rầy rà kia.
Khúc Trực cũng bị đánh thức, anh ôm người trong lòng mình, một tay khác vươn ra, ấn tắt đồng hồ báo thức.
“Ưm, ngủ mười phút nữa.” Trịnh Bảo Châu cảm thấy mình sa đọa, rõ ràng khi ở đoàn phim, thời gian rời giường còn sớm hơn, cô còn không ngủ nướng, nhưng bây giờ nằm trong lòng Khúc Trực, lại thoải mái khiến người ta không muốn dậy.
Quả nhiên nam sắc lầm người mà!
Khúc Trực nhìn cô giống con mèo nhỏ nép vào người mình, con ngươi mang ý cười lại dịu dàng vài phần: “Thế ngủ tiếp mười phút, anh giúp em nhìn thời gian.”
“Được……”
Trịnh Bảo Châu lại ỳ ra trên giường một lát, mười phút sau bị Khúc Trực mạnh mẽ gọi dậy: “Lại không dậy trễ máy bay, anh không chịu trách nhiệm đâu nhé, nữ chính.”
“……” Tưởng tượng bộ dáng đạo diễn Cao rít gào nếu cô giữa trưa không chạy về đoàn phim, Trịnh Bảo Châu rốt cuộc ngồi dậy, “Em rửa mặt cái rồi đi.”
“Ừ, trong phòng tắm có khăn mới đấy.” Khúc Trực theo cô ngồi dậy, “Em không cần trang điểm à?”
“Không, dù sao mang khẩu trang, đến phim trường là phải trang điểm để diễn.”
“Thôi.” Trịnh Bảo Châu súc miệng, nói chuyện có chút lúng búng, “Trợ lý sẽ chuẩn bị cho em.”
“À, có trợ lý tốt thật.”
Trịnh Bảo Châu cười phun cả nước súc miệng, nhìn Khúc Trực nói: “Sao anh nói như bị thất sủng thế?”
Khúc Trực nhướng mày, nhìn cô: “Từ chuyện tối qua em làm với anh mà xem, anh đâu có thất sủng tí nào.”
“……” Trịnh Bảo Châu lung tung vốc nước vỗ vỗ mặt, lau khô xong liền mang khẩu trang ra ngoài, “Em ra sân bay!”
“Ừ.” Khúc Trực giữ cô lại, cúi đầu hôn trán cô một cái, “Tháng sau anh đến đoàn phim thăm em.”
“Vâng.” Trịnh Bảo Châu đôi mắt cong cong, cô đi ra cửa, “Anh không cần tiễn ta, trợ lý ở dưới chờ em rồi. Đúng rồi……”
Cô mở cửa, lại quay đầu nhìn Khúc Trực một cái: “Nhớ rõ xuống nhà hàng ăn sáng nhé, hôm nay họ chuẩn bị món sinh nhật đặc biệt cho anh đấy.”
Khúc Trực nhớ tới món trứng hấp tình yêu lần trước, cười trêu: “Kỳ thật anh không ngờ sư phụ Liêu còn có tâm hồn thiếu nữ như vậy đấy.”
“Ha ha ha ha, ai nói không phải đâu.” Trịnh Bảo Châu mới nói tới đó, di động liền vang lên, “Là trợ lý gọi giục em rồi, em đi trước nhé!”
Cô vẫy tay với Khúc Trực, đóng cửa rồi nhanh chóng xuống dưới lầu.
Trợ lý đã chạy xe đến cửa khách sạn, thấy cô xuống dưới liền giúp cô mở cửa xe. Trịnh Bảo Châu lên xe xong tháo khẩu trang xuống, vốn tính nướng tiếp một giấc, nhưng bỗng nhiên nhớ ra gì đó, ấn mở album điện thoại.
Album có vài bức ảnh cô chụp tối qua —— đương nhiên không phải loại có mác giới hạn, cô chọn một bức ảnh cô và Khúc Trực cầm bánh kem chụp chung, dùng phần mềm P ảnh sửa một chút.
Lúc trước fans ngao ngao kêu dưới weibo của cô, nói cúp bồ real không có ảnh chung, ảnh chung tới rồi thôi?
Cô chiều fan quá mà.
Trịnh Bảo Châu V: Chúc anh Khúc sinh nhật vui vẻ! [ hình ảnh ]
Mới sớm ra, đã có fans lướt Weibo, bọn họ có rất nhiều là mới dậy, có rất nhiều là chưa ngủ……
Trịnh Bảo Châu tuy rằng công khai với Khúc Trực từ sớm, nhưng chưa từng chủ động đăng ảnh chung của hai người, đây vẫn là lần đầu.
“A a a mị thấy cái gì đây! Anh Khúc sinh nhật vui vẻ!”
“!Minh Môi Trịnh Khúc là realll! (?)”
“Hai người đều đẹp cả, về sau con cái chắc phải siêu thần a a a a!”
Ở giữa một đống chuyển tiếp, Khúc Trực cũng dùng Weibo của mình yên lặng mà share một cái: “Cảm ơn”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]