Chương trước
Chương sau
Trợ lý của Trịnh Bảo Châu ở phía trước lái xe, thường thường liếc trộm hàng sau qua gương chiếu hậu. Khúc Trực và Trịnh Bảo Châu ngồi phía sau, sắc mặt hai người đều không được tốt.

“Vừa rồi gã đó muốn làm gì?” Khúc Trực nhìn Trịnh Bảo Châu, mở miệng trước.

Trịnh Bảo Châu nói: “Muốn em đi KTV hát, em đã nói không đi, còn lôi kéo mãi. May anh đến đó, không có lẽ em đã đánh nhau với anh ta rồi.”

Khúc Trực: “……”

Anh im lặng một chốc, thần sắc hòa hoãn: “Những người khác bên em đâu? Sao chỉ có hai người ở kia?”

“Bọn họ còn chưa ăn xong, là Lâm Tử Khâm nói muốn đi cho kịp máy bay, em mới theo nói phải đi, không ngờ cha họ Du đó theo em ra tới.”

Trợ lý không lên ăn cơm với Trịnh Bảo Châu, cũng không biết trước đó có chuyện gì, nhưng hiện tại nghe Trịnh Bảo Châu nói vậy, cô nàng cũng nhíu mày theo: “ Cô Bảo Châu, sếp Du đó danh tiếng không tốt lắm, lúc thì mờ ám với hot girl này, lúc thì tai tiếng với nữ minh tinh kia, còn mắng phóng viên trên Weibo. Tóm lại không phải người hiền lành gì, chuyện hôm nay anh ta có trả thù chị không?”

Du Thành Uy này rõ ràng là coi trọng cô Bảo Châu, tưởng cô ấy cũng dễ ăn như mấy người anh ta gặp lúc trước, không ngờ người ta không nể mặt, anh ta chắc phải tức chết?

Trợ lý vừa nói xong, di động của Trịnh Bảo Châu liền vang lên. Là Chu Hiểu Nam gọi tới.

“Alo, chị Hiểu Nam, chuyện gì ạ?” Trịnh Bảo Châu tiếp điện thoại. Chu Hiểu Nam ở đầu kia hỏi cô: “Tối nay các em đi ăn Du Thành Uy cũng đi?”

“Đúng vậy.” Trịnh Bảo Châu lên tiếng, theo bản năng ngồi thẳng dậy, “Không thể nào, anh ta còn mách lẻo với chị à?”

Chu Hiểu Nam nói: “Hai người phát sinh chuyện gì? Anh ta vừa mới lên Weibo mắng em đến hộc máu, nhân viên bộ phận PR thấy, lập tức nói cho chị.”

“Cái gì?” Trịnh Bảo Châu tức quá mà cười, “Anh ta còn mặt mũi mắng em? Thật coi em là quả hồng mềm dễ bóp phải không?”

“Trước tiên em chớ có gấp, anh ta cũng không chỉ tên nói họ, nhưng câu chữ thì người sáng suốt đều nhìn ra là đang nói em.” Chu Hiểu Nam sợ Trịnh Bảo Châu xúc động, trấn an cô một câu, “Em nói trước xem hai người đêm nay làm sao, để bên chị cũng nghĩ đối sách.”

Trịnh Bảo Châu nói: “Chính là cơm nước xong anh ta bắt em đi KTV uống rượu với anh ta, em không đi, giờ đang trên đường về khách sạn.”

Du Thành Uy là người thế nào Chu Hiểu Nam cũng hiểu, chị nghe Trịnh Bảo Châu nói vậy, liền biết là chuyện thế nào: “Rồi, chị đã biết, em cứ mặc kệ anh ta trước, chờ bọn chị thương lượng xong đáp trả.”

“Vâng.” Trịnh Bảo Châu lên tiếng, cúp điện thoại rồi mở ngay Weibo ra, “Tiểu Nguyên, em biết tài khoản weibo của Du Thành Uy là gì không?”

“Là tên của anh ta, còn thêm V.”

Trịnh Bảo Châu gật đầu, tra tên Du Thành Uy ở khung tìm kiếm, quả nhiên nhảy ra Weibo của anh ta.

Anh ta năm phút trước vừa đăng một Weibo, hiện tại đã có vài trăm bình luận.

“Có nữ minh tinh tinh tướng quá? Còn chưa nổi tiếng đã bắt đầu lên mặt với nhà đầu tư?? Ha hả, một đứa làm diễn viên quần chúng ở phim trường như cô, nếu không gian gian díu díu mập mờ với đạo diễn, cô lên làm nữ chính được à? Giả bộ thanh cao trước mặt tôi? [ 🙂 ]”

Trịnh Bảo Châu xem xong mày liền nhíu, cái tút này đúng là không chỉ tên nói họ, nhưng cũng chỉ kém báo số chứng minh của Trịnh Bảo Châu cô thôi.《 Nơi trái tim hướng về 》 là Hoàn Vũ đầu tư, Du Thành Uy đội cái họ “Du” này ở bên ngoài rêu rao, ai không biết anh ta là người của Hoàn Vũ?

Du Thành Uy ngày thường không ít tin tức yêu đương, hơn nữa toàn liên quan đến giới giải trí, lượng fans Weibo của anh ta cũng không ít. Weibo này vừa đăng, rất nhiều anti-fan của Trịnh Bảo Châu đã nghe mùi bò tới.

“Trịnh Bảo Châu? [ Suỵt ]”

“Tui biết là ai [ Đầu chó ] tui đã nói cô ta nổi một cách không rõ ràng, quả nhiên bị phốt rồi [ Đầu chó ]”

“Ha ha ha ha ha ha tôi chẳng bất ngờ tí nào, loại này đột nhiên hot, khẳng định có vấn đề. Phía trước nói cô được lăng xê, fans nhà cô ta còn không thừa nhận [ Ăn dưa ]”

“Giở bệnh ngôi sao với tư bản, được thôi [ Đầu chó ] nhưng quan trọng là cổ còn chưa phải ngôi sao [ Đầu chó ]”

“Cho mí bạn biết, hai bộ phim truyền hình zbz hiện tại công bố, đạo diễn là cùng một người [ Đầu chó ]”

“Hôm bữa không phải cô ta vừa công khai bạn trai à? A này…… Xấu hổ ha ha ha.”

Du Thành Uy nhìn dân mạng bình luận, lửa giận trong lòng cuối cùng cũng vơi một chút. Ha hả, một tiểu minh tinh mà muốn đấu với gã, đúng là không biết tốt xấu.

Gã kêu tài xế chở đến trước một quán KTV, xuống xe phi thẳng lên phòng. Bị Trịnh Bảo Châu làm hỏng tâm trạng, gã liền hỏi vị trí của mấy anh em, chạy tới cùng bọn họ ca hát uống rượu. Mới vừa đẩy cửa phòng, liền thấy tất cả bọn họ đều tụm một chỗ xem di động.

“Gì hay ho đấy? Có phải lừa tao giấu hàng không?” Du Thành Uy tò mò đi tới. Mấy người ngẩng đầu lên, vẻ mặt nhìn gã đều có chút quỷ dị: “Thành Uy này, Weibo mày vừa đăng là nói Trịnh Bảo Châu à?”

“Đúng vậy, tao bảo cô ta tới ca hát uống rượu, cô ta còn vênh mặt với tao. A, chưa có đứa con gái nào dám không nể mặt tao vậy đâu.” Du Thành Uy biết đàn bà ở cạnh gã không nhất định đều thích gã, chỉ là ngại nhà họ Du sau lưng gã, không dám đắc tội gã thôi. Nhưng gã chả thấy sao, dù sao gã cũng chẳng thích bọn họ thật, mọi người vui vẻ cùng nhau, theo nhu cầu, có gì không tốt?

Trịnh Bảo Châu là không biết điều.

Một người anh em thâm sâu đưa điện thoại cho gã: “Mày cứ tự xem đi.”

“Làm gì mà thần bí thế.” Du Thành Uy cầm di động qua, cúi đầu cái là thấy Trịnh Bảo Châu vừa chuyển tiếp Weibo của gã.

Trịnh Bảo Châu V: Tôi đờ mờ thằng chó nhà anh! Tôi không muốn đi KTV ca hát uống rượu chính lên mặt với anh? Anh nghĩ mặt mũi anh lớn chắc? Bố tôi còn không dám kêu tôi bồi rượu anh tính cái thứ gì? Còn tôi với đạo diễn có mập mờ không, anh có chứng cứ gì lấy ra xem nào, đừng có ba lăng nhăng trên Weibo, có gan chúng ta gặp trên tòa??? [ 🙂 ]

Du Thành Uy mặt xanh lè, đám người trong phòng theo bản năng dịch xa một tí.

Trịnh Bảo Châu xả một trận, quá sảng. Chu Hiểu Nam còn đang thương lượng đối sách với bộ phận PR, thấy cô đăng Weibo sắc mặt cũng sắp xanh.

“Trịnh Bảo Châu em làm gì thế! Không phải chị đã bảo em đừng đáp trả gì sao?” Chu Hiểu Nam trực tiếp gọi điện cho cô, “Em nhảy ra như vậy, không phải tương đương thừa nhận người kia là em sao!”

Trịnh Bảo Châu cầm di động nói: “Em có nhận hay không có gì khác nhau sao? Bình luận đều chỉ thẳng tên em, anh ta còn nói em với Cao Bác Vân gian díu mập mờ, ám chỉ em cắm sừng Khúc Trực! Này em nhịn được Khúc Trực cũng không thể nhịn á!”

Chu Hiểu Nam: “……”

Chị hít một hơi, hỏi Trịnh Bảo Châu: “Khúc Trực ở cùng em không?”

“Ở.”

“Vậy cậu ta thấy em đăng Weibo, cũng không biết ngăn em lại sao!”

“Vì sao anh ấy phải ngăn em, anh ấy ủng hộ em đăng!” Trịnh Bảo Châu nói, nghiêng đầu xác nhận với Khúc Trực, “Đúng không!”

Khúc Trực: “……”

Lời này em nên hỏi trước khi đăng mới đúng chứ.

Nhưng anh quả thật cũng dung túng hành động này của cô, không có gì để biện hộ: “Ừ, Bảo Châu quyết định gì tôi cũng đồng ý.”

“……” Chu Hiểu Nam tức phát điên, gào lên ở bên kia điện thoại, “Thế cô ấy bảo cậu chia tay cậu cũng đồng ý hả!”

“Cai đó tôi không thể đồng ý.” Khúc Trực mặt không đổi sắc nói.

Chu Hiểu Nam: “……”

“Thôi, tôi không muốn cãi nhau với hai người điên tình như cô cậu…… Cứu mạng, Du Thành Uy lại đăng Weibo!”

Chu Hiểu Nam cảm thấy sau này trên người chị phải thủ sẵn thuốc trợ tim cấp tốc, mới có thể đảm nhiệm người đại diện cho Trịnh Bảo Châu.

Trịnh Bảo Châu cúp điện thoại, phát hiện Du Thành Uy lại chuyển tiếp Weibo vừa nãy của cô.

Du Thành Uy V: A, tôi đã chừa mặt mũi mà cô còn tự nhảy ra, thật tưởng rằng hành vi lén lút của mấy người không ai biết đúng không? Được thôi, ra toà thì ra tòa, còn nữa, tôi chính thức tuyên bố, 《 Nơi trái tim hướng về 》 tôi rút vốn!

A!!!! Còn muốn dùng tiền uy hiếp cô?? Trịnh Bảo Châu sôi sùng sục chuyển tiếp Weibo của anh ta.

Trịnh Bảo Châu V: Rút thì rút, bà đây tự đầu tư!! Tôi lập tức liên hệ luật sư, ai không dám lên tòa kẻ đó làm chó!

Drama tối nay quả là xuất sắc, hơn nữa tiết tấu cực kỳ mau, thường thường là quần chúng ăn dưa còn chưa kịp phản ứng, cốt truyện đã có tiến triển mới. Giang cư mận bôn ba giữa weibo của hai người, thân ảnh hệt con chồn ăn dưa nhảy nhót ngoài ruộng.

Hiện tại bên Trịnh Bảo Châu đã đăng Weibo, vì thế dân mạng lại ùa sang bên cô.

“Trịnh Bảo Châu quả là nữ minh tinh cứng nhất tôi từng thấy ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”

“Du Thành Uy có tiếng như nào mọi người đều biết đi [ Ăn dưa ] drama này tui đứng bên Bảo Châu.”

“Cười chết, tôi định nói trẻ trâu cãi nhau, nhưng tưởng tượng đến bọn họ cãi chính là tám chín vị số, tôi để lại nước mắt chua xót [ Rơi lệ ]”

“A a a Bảo Châu làm tốt lắm, chụy đã sớm muốn mắng thằng chó Du Thành Uy kia rồi!!!”

“Ảnh đây [ Thằng chó.jpg]”

Trong một đêm, meme thằng chó Du Thành Uy rải đầy trên mạng.

Chu Hiểu Nam vây xem toàn trường, mỉm cười tỏ vẻ, mệt mỏi, hủy diệt đi, muốn làm gì thì làm.:)

Cao Bác Vân còn đang ăn cơm cùng nhà sản xuất và đội sáng tạo, trong phòng không ai biết bên ngoài đã long trời lở đất. Đến lúc tan cuộc Cao Bác Vân đã uống ngà ngà say, anh cầm di động ra muốn nhìn thời gian, mới phát hiện di động có mấy chục cuộc gọi nhỡ, thiếu chút nữa gọi nổ cả máy.

Anh mắng một câu quốc túy, vẻ mặt khó tin: “Chuyện gì thế này? Người ngoài hành tinh xâm lấn địa cầu??”

Anh đang nghĩ ngợi, bố anh Cao Thiên Minh lại gọi tới. Lần này Cao Bác Vân cuối cùng cũng tiếp điện thoại: “Bố……”

“Bố cái gì bố! Anh là bố tôi!”

“……” Cao Bác Vân nuốt nước miếng, “Không dám không dám, rốt cuộc là có chuyện gì ạ?”

“Du Thành Uy với Trịnh Bảo Châu xé nhau trên Weibo kìa, anh lại nghe điện thoại trễ chút nữa thì có thể trực tiếp đi bàng thính phiên tòa của bọn họ đấy!”

“…… Hả??” Nghe đến phải nháo ra tòa, Cao Bác Vân luống cuống ngay tắp lự, “Có phải Du Thành Uy làm gì Bảo Châu không? Con biết thằng chó đó không có ý tốt mà!”

“Ha.” Cao Thiên Minh cười một tiếng, “Tự anh lên Weibo xem đi, dầu gì anh cũng được vinh danh trên hot search.”

“……” Việc này còn liên quan đến anh? Cao Bác Vân vuốt mặt, cúp điện thoại, lanh lẹ vào Weibo. Ăn xong dưa đêm nay, Cao Bác Vân cũng tỉnh cả rượu, anh nắm di động nghẹn ba giây, vẫn không kìm được mắng to một câu: “Thằng chó Du Thành Uy!”

Trong khi ấy Trịnh Bảo Châu đã về đến khách sạn. Ở trên đường cô liên hệ ngay luật sư, nói muốn tố Du Thành Uy bịa đặt phỉ báng, sau đó lại nghĩ tới Thiên Hạ Cục có camera, có thể chứng minh tối nay Du Thành Uy quấn lấy cô. Luật sư nói với cô camera chỉ có cảnh sát mới truy cập được, cô lại dứt khoát báo cảnh sát.

Trợ lý đưa cô về đã nhìn đến ngớ người.

Lúc trước Trịnh Bảo Châu làm sáng tỏ lời đồn sửa mặt, giúp Tôn Tịnh mắng phóng viên, trợ lý đã biết Trịnh Bảo Châu rất cứng, nhưng hôm nay cô nàng xem như mở rộng tầm mắt. Ảnh nghiệp Hoàn Vũ tuyệt đối là tai to mặt lớn trong giới công ty điện ảnh, cho nên dù mọi người đều biết Du Thành Uy là hạng người gì, vẫn không thể không cùng anh ta lui tới.

Cứ việc mấy năm nay Hoàn Vũ đã thay đổi cơ cấu, nhưng nhà họ Du căn cơ còn đó, tục ngữ nói, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, không phải sao?

Thế nên cô nàng thật không nghĩ tới, sếp trịnh của họ, sẽ khí phách nhường này!!

Thời điểm cô nàng lái xe về, cảm xúc hẵng còn mênh mang.

Trịnh Bảo Châu tắm rửa xong bình tĩnh lại nhiều, đêm nay cồn bốc lên đầu cô, lại gặp gã ngốc x Du Thành Uy, làm việc xác thật hơi xúc động. Cẩn thận ngẫm lại xử lý đúng là không thỏa đáng, nhưng…… Sảng cũng là sảng thật!

Lúc cô sấy tóc, thấy Khúc Trực mặc áo ngủ đứng trong phòng ngủ của cô. Khúc Trực vừa nãy nhân lúc cô tắm rửa, anh cũng về phòng tắm rửa, vì không yên tâm Trịnh Bảo Châu, anh thay quần áo xong lại qua.

Thêm lần này, anh tổng cộng đã tới phòng ngủ của Trịnh Bảo Châu hai lần. Lần trước anh còn không chú ý, Trịnh Bảo Châu trên tường còn treo bài tập làm văn cô viết hồi lớp 3.

Trịnh Bảo Châu thấy anh đứng ven tường, ngửa đầu nhìn bài tập làm văn dán trên đó, đột nhiên có hơi ngượng: “Anh nhìn gì thế?”

Khúc Trực nghe thấy tiếng cô, quay đầu nhìn cô, hơi cong môi: “Nhìn tác phẩm lớn của em.”

“Đừng nhìn đừng nhìn, nào có đẹp bằng A+ của anh!” Trịnh Bảo Châu đi lên, nâng tay định che mắt Khúc Trực. Khúc Trực né tay cô, cười nói: “Oa, là Trịnh Bảo Châu, cô ấy đẹp quá!”

“…………” Trịnh Bảo Châu quả thực xấu hổ muốn chết, Khúc Trực đọc bài tập làm văn cô viết! “A a a không cho nói!”

Bây giờ cô không chỉ muốn che mắt Khúc Trực, còn muốn bịt cả miệng anh luôn. Khúc Trực nắm tay cô, kéo người vào trong ngực anh: “Thế nào, còn xấu hổ à?”

Trịnh Bảo Châu quay đầu đi, tránh đi ánh mắt anh: “Em không có!”

“Ồ, thế sao tai lại đỏ?” Khúc Trực nói, cúi đầu hôn tai Trịnh Bảo Châu một cái, sau đó nhẹ nhàng cười ra tiếng, “Đỏ hơn này.”

“Anh cố ý!” Trịnh Bảo Châu bất mãn trừng mắt với anh. Khúc Trực cười khẽ rồi đem cô ôm chặt hơn, ánh mắt ôn nhu nhìn cô: “Cô Trương còn nhận xét, hy vọng em gặp khó khăn đừng từ bỏ, cô đúng là xem thường em rồi. Từ chuyện đêm nay mà xem, Trịnh Bảo Châu của chúng ta chỉ làm người khác khó khăn thôi.”

“……” Trịnh Bảo Châu bĩu môi, không lên tiếng.

Khúc Trực lại hôn hôn, thấp giọng thì thầm: “Nhưng gan của em lớn đấy, đắc tội nhà họ Du không sợ thật à?”

“Em sợ cái gì?” Trịnh Bảo Châu ngửa đầu nhìn anh, “Hiện tại là xã hội pháp trị, anh ta còn muốn một tay che trời? Toàn bị chiều quen, anh nói không sai, anh ta là chưa gặp được khó khăn là em đây, mới từng ngày bành trướng thành ra như giờ!”

“Ừ, đừng nóng giận, anh ta hiện tại khẳng định còn tức hơn em.” Khúc Trực hôn vài cái lên môi Trịnh Bảo Châu, dịu dàng vỗ về cô.

Trịnh Bảo Châu bị anh hôn đến hết cả giận, dõi mắt mong mỏi nhìn anh. Khúc Trực cười một tiếng, chống chóp mũi cô, nói: “Nhìn cái gì?”

Trịnh Bảo Châu sáp lại, mổ cái chóc lên môi anh: “Nhìn anh đẹp trai.”

Cô kéo Khúc Trực ngồi xuống giường, mười phần bá tổng tuyên bố: “Đêm nay anh phải ở đây hầu em ngủ.”

Khúc Trực cười một tiếng, giơ tay xoa cô đầu: “Anh thấy em còn chưa hết say đâu.”

Trịnh Bảo Châu phồng má không nói chuyện, hiếm khi có biểu cảm đáng yêu như vậy, Khúc Trực nhìn mà không nhịn được chọc chọc: “Biết rồi, anh sẽ ở đây hầu em. Em nghỉ sớm đi, ngày mai dậy còn không biết sự tình sẽ phát triển như thế nào.”

“Ừm….” Trịnh Bảo Châu gật đầu, thấy Khúc Trực chuẩn bị đứng dậy đi, bèn kéo lại, “Anh đi đâu?”

Khúc Trực nói: “Anh sang bên kia ngủ.”

Trịnh Bảo Châu mím môi, liền như vậy nhìn anh một hồi, ngồi lên đùi anh, ấn bờ vai anh, hôn lên môi anh. Khúc Trực sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng đảo khách thành chủ, tay đặt sau đầu cô làm nụ hôn sâu thêm.

Tay Trịnh Bảo Châu cứ không thành thật, Khúc Trực bắt lấy tay cô, đè ở bên người, tiếp tục lưu luyến giữa răng và môi cô.

Trịnh Bảo Châu biết mà, chỉ cần cô hơi chủ động một chút, Khúc Trực căn bản không cầm giữ được. Cô có thể cảm nhận rõ Khúc Trực kích động hơn bao giờ hết, những nơi anh chạm vào cô nóng lên như lửa.

Cô nhắm mắt lại, cảm thụ tất cả của Khúc Trực, cùng anh trầm luân vào xoáy nước.

(Không có tí thịt nào bà con ạ -.-)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.