Chương trước
Chương sau
Trịnh Bảo Châu đo kích cỡ xong trước, ngồi  trên sô pha vừa ăn trái cây vừa xem nhân viên cửa hàng đo cho Khúc Trực. Khúc Trực cởi áo vest xuống, đứng đó rất là hợp tác, nhân viên mang bao tay trắng cầm thước dây đo độ rộng vai và chiều dài cánh tay cho anh, một nhân viên khác ở bên cạnh ghi chép.

Bởi vì Khúc Trực dáng người rất đẹp, hình ảnh này còn rất mãn nhãn.

Đo xong xuôi, Khúc Trực liền vào phòng thử đồ thay quần áo, Trịnh Bảo Châu cầm thẻ đi trả tiền. Nhân viên cửa hàng quét thẻ của cô, hỏi: “Cô Trịnh, quần áo sẽ sửa xong trong vòng 3 ngày, đến lúc đó cô lại đây lấy, hay là chúng tôi đưa đến chỗ cô đặt ạ?”

“Đưa đến giúp tôi nhé.” Trịnh Bảo Châu lười chạy lần nữa, liền bảo họ hỗ trợ giao hàng. Nhân viên cửa hàng gật đầu đáp một tiếng được: “Vậy phiền cô để lại địa chỉ và điện thoại.”

Trịnh Bảo Châu để lại địa chỉ khách sạn, vừa đăng ký xong, Khúc Trực cũng ra tới. Trịnh Bảo Châu bảo anh đợi một chút, cô thay quần áo xong, liền cùng Khúc Trực ra khỏi JS.

Nhân viên cửa hàng nhìn mãi đến khi xe họ đi xa, mới quay về trong tiệm, phục vụ có thể nói là cực kỳ chu đáo. Khúc Trực vẫn  ngồi ở ghế phụ, pha trò bảo: “Vừa rồi nhân viên cửa hàng nhìn anh, cũng không biết là hâm mộ anh hay là hâm mộ em nữa.”

“Phụt.” Trịnh Bảo Châu liếc nhìn anh, “Sao, đại tiến sĩ Khúc rốt cuộc không dày mặt ăn cơm mềm được nữa à? Không thể nào, vừa rồi lúc ra khỏi phòng thử đồ, da mặt anh rõ là dày mà.”

Khúc Trực cong môi không trả lời, Trịnh Bảo Châu sợ anh có gánh nặng tâm lý thật, lại giải thích một câu: “Hôn lễ vốn là em bảo anh đi cùng, theo lý nên cung cấp đồ tham dự cho anh. Hơn nữa em còn là người đại diện của họ, tem mua quần áo ở đó có thể hưởng ưu đãi dành riêng cho người đại diện ấy.”

“À.” Ngữ khí của Khúc Trực nghe có chút tiếc nuối, “Vừa rồi anh nên ké ưu đãi người đại diện của em, mua thêm một bộ mới phải.”

Trịnh Bảo Châu: “……”

Sao cô lại thấy Khúc Trực sẽ có gánh nặng tâm lý cơ chứ.:)

Buổi chiều Khúc Trực nhận một cuộc gọi lại ra ngoài tăng ca một lát, Trịnh Bảo Châu ở khách sạn một mình, đăng vlog quay lúc trước lên. Ảnh tạp chí lần này do JS ở giữa  bắc cầu, Trịnh Bảo Châu mới có cơ hội. 《TOMATO》 là một trong những tạp chí khá nổi về thời trang, mặc dù Trịnh Bảo Châu chỉ là lấy được trang phía trong, không phải trang bìa, nhưng vlog của cô vừa đăng lên, bình luận vẫn nổ tung.

Fans ở dưới kích động gào khóc đòi ăn, chờ ảnh đẹp nóng hổi ra lò, mà một số người thì chua đến giậm chân, móc xỉa dưới weibo của Trịnh Bảo Châu, nói cô là người mới chả có tác phẩm gì, lại vừa có đại diện vừa có tạp chí, sức lăng xê của tư bản đúng là khác bọt.

Loại người này, fans đương nhiên sẽ xiên ra ngoài.

“Buồn cười ghê, không biết là tư bản nào lăng xê Bảo Châu, lăng xê cho cổ vai Diệp Linh mua nước tương, còn chẳng tính là nữ phụ. Tư bản này không ổn hén [ Móc mũi ]”

“Bức ảnh lúc trước kêu Bảo Châu phẫu thuật thẩm mỹ bị chụp khi cô ấy đóng diễn viên quần chúng trong đoàn phim! Nếu cô ấy được tư bản lăng xê vì sao còn muốn diễn vai quần chúng, trải nghiệm cuộc sống à?”

“Chắc các anh các chị ấy được tư bản lăng xê [ đáng yêu ] cho nên nhìn ai cũng thấy tư bản lăng xê [ đáng yêu ]”

“Tài nguyên tạp chí này là JS cho chị ý, vì chị ý là người đại diện! Bảo Châu lấy được đại diện thế nào ai cũng biết, ba xàm bá láp ít thôi!”

“Bảo Châu đừng để ý bọn dưa chuột muối chua ấy, chúng mình nói chuyện phúc lợi 500 vạn fans đi [ đầu chó ]”

Trịnh Bảo Châu thấy bình luận được like lên top này, mới giật mình phát hiện fans của cô đã sắp đạt 500 vạn. Lúc trước tăng fans cô cũng chưa phát phúc lợi gì, 500 vạn đúng là không ít, hay cũng làm một cái?

Cách 500 vạn fans còn một khoảng, Trịnh Bảo Châu quyết định suy nghĩ cẩn thận một chút.

Mà trước khi fans cô tăng tới 500 vạn, hôn lễ của Ngụy Vũ đã tới. Đầu tiên là Trịnh Bảo Châu nhận được lễ phục của cô và Khúc Trực, lễ phục sửa xong quả thật vừa người hơn trước, hiệu quả mặc lên người tốt hơn hẳn.

Khách sạn Định Âu là một khách sạn lớn năm sao của thành phố A, làm tiệc cưới ở đó cũng không rẻ, xem ra mấy năm nay Ngụy Vũ làm ăn cũng khấm khá. Hôm nay Trịnh Bảo Châu không tự lái xe, là trợ lý tới đón cô với Khúc Trực.

Lúc xuống xe, Trịnh Bảo Châu vẫn cực kỳ tự giác mang khẩu trang. Khúc Trực vì phối hợp với cô, cũng mang khẩu trang lên.

Khẩu trang cũng là một cặp.

Vừa vào khách sạn, bảng tên Ngụy Vũ và cô dâu được đặt ngay sảnh lớn, Trịnh Bảo Châu và Khúc Trực đi theo bảng hướng dẫn lên phòng tiệc tầng hai. Lúc này phòng tiệc chưa có bao nhiêu người, vì Trịnh Bảo Châu thân phận đặc biệt, nên Ngụy Vũ xác định cô sẽ tới, cố ý đặt một phòng riêng cho đám bạn cấp ba tới dự.

Trịnh Bảo Châu ở cửa phòng tiệc dùng tên Khúc Trực đăng ký, đem phong bì đã chuẩn bị đưa qua. Người phụ trách đăng ký bốc cho cô một nắm kẹo mừng, sau đó lại nhiệt tình đưa thuốc lá cho Khúc Trực, Khúc Trực không cầm: “Cảm ơn, tôi không hút thuốc.”

“Không hút thuốc à, vậy ăn thêm kẹo mừng đi, lấy may.” Đối phương lại bốc một nắm kẹo mừng nhét vào tay Khúc Trực.

Hai người cầm kẹo mừng, đang chuẩn bị sang phòng cách vách, Ngụy Vũ và cô dâu đã đi ra. Mặc dầu Trịnh Bảo Châu và Khúc Trực đều mang khẩu trang, nhưng hai người thật sự quá nổi bật, đặc biệt là khi họ đứng cùng một chỗ.

Ngụy Vũ gần như liếc một cái liền nhận ra họ: “Trịnh…… Khúc Trực, là Khúc Trực phải không?”

Anh ta vốn định kêu Trịnh Bảo Châu, lại kịp thời phanh xe, kêu tên Khúc Trực. Trịnh Bảo Châu và Khúc Trực đều nhìn về phía anh ta.

Thời cấp ba Ngụy Vũ dáng dấp cũng đẹp, thành tích cũng ổn, cho nên trong khóa cũng được coi là nam sinh khá được yêu thích  —— coi là “khá”, là vì cùng khóa còn có một Khúc Trực, mà Khúc Trực gần như hấp dẫn ánh mắt của toàn bộ nữ sinh.

Khúc Trực nổi thì có nổi đấy, nhưng cũng có tiếng khó cưa, cho nên một số nữ sinh biết khó mà lui, đánh mắt sang người đẹp trai thứ hai của khóa là Ngụy Vũ. Mọi người đều thấy anh ta dễ cưa hơn Khúc Trực, cho đến một hôm có tin đồn Ngụy Vũ từ chối Trịnh Bảo Châu.

Trịnh Bảo Châu là nữ sinh xinh nhất khóa, hơn nữa tính  cô phóng khoáng, thành tích ưu tú, thể thao cũng ổn, rất được các bạn học yêu mến.

Ngụy Vũ thế mà từ chối Trịnh Bảo Châu, việc này đương nhiên có thể nói là drama siêu to khổng lồ.

Trịnh Bảo Châu hiện tại suy nghĩ cẩn thận, đặt vào bây giờ, cái đấy gọi là ké fame! Ngụy Vũ ké fame của Trịnh Bảo Châu cô!!

Dáng dấp Ngụy Vũ bây giờ béo hơn lúc trước một chút, tóc cũng ít hơn một chút, nhưng vẫn còn tí bóng dáng hồi xưa, Khúc Trực và Trịnh Bảo Châu đều nhận ra anh ta. Cô dâu đi theo bên cạnh, ban đầu cô dâu nghe Ngụy Vũ nói Trịnh Bảo Châu là bạn học cũ của chồng, cũng tới tham gia hôn lễ của họ, cô ấy không tin, cho tới bây giờ được tận mắt nhìn thấy Trịnh Bảo Châu.

Cô ấy là fans của Lâm Tử Khâm fans, tự nhiên cũng chú ý tới Trịnh Bảo Châu, nghe nói Trịnh Bảo Châu cố ý cùng xào CP ké fame Lâm Tử Khâm, cô ấy còn hơi phản cảm. Vì thế cô ấy yên lặng theo dõi weibo của Trịnh Bảo Châu, chờ cơ hội để ‘hắc’, không ngờ bất giác bị sắc đẹp của Trịnh Bảo Châu hấp dẫn, set ảnh mùa xuân của Trịnh Bảo Châu quá đẹp! Sau đăng cái bộ ảnh từ nhỏ đến lớn cũng quá đẹp! Còn lần trước mắng phóng viên giúp Tôn Tịnh nữa, ngầu hết nước chấm!

Chờ cô ấy tỉnh táo lại, cô đã tự xưng Tiểu Nguyên Bảo mất rùi.:)

Tận mắt nhìn thấy Trịnh Bảo Châu, cô dâu kích động ôm miệng, vẻ mặt không dám tin Ngụy Vũ sợ cô ấy thất thố, vội vàng giải thích với Trịnh Bảo Châu: “Cái đó, cô ấy rất thích cậu, còn theo dõi Weibo cậu, cho nên thấy cậu thì hơi quá khích.”

Trịnh Bảo Châu nhìn cô dâu với vẻ khá bất ngờ, điểm này cô đúng là chưa bao giờ nghĩ tới.

Cô dâu mới dù đu idol, nhưng lớn chừng này mới là lần đầu tiên thấy một minh tinh ở khoảng cách gần đến thế, vất vả lắm mới miễn cưỡng mình bình tĩnh lại. Cô nàng đi đến trước mặt Trịnh Bảo Châu, thấp thoáng kích động nói: “Người thật còn đẹp hơn trong ảnh! U là trời chị đẹp quá!”

“……” Trịnh Bảo Châu không nhịn được bật cười, “Chị mang khẩu trang e cũng thấy được à?”

“Đương nhiên! Khẩu trang vốn không che được vẻ đẹp của chị mà!” Cô dâu thật thà tung hường, “Em ôm chị một cái được không ạ?”

“Đương nhiên là được.” Trịnh Bảo Châu vươn tay, ôm cô dâu, “Tân hôn vui vẻ.”

“Cảm ơn ạ!”

“Ờ, hai cậu sang phòng nhỏ bên cạnh trước đi, còn một lát nữa mới vào tiệc.” Ngụy Vũ thấy có khách tới bèn kêu Trịnh Bảo Châu và Khúc Trực đi trước, “Các bạn lớp cấp ba của mình đều ở bên đó.”

“Ừ.” Khúc Trực lên tiếng, kéo Trịnh Bảo Châu đi. Cô dâu nhìn bọn họ nắm tay nhau, đột nhiên túm lấy Ngụy Vũ cạnh mình: “Anh đẹp zai vừa rồi, là bạn trai của Trịnh Bảo Châu à!”

Ngụy Vũ sửng sốt, bảo với cô nàng: “Chắc là không phải, cậu ta cũng là bạn cấp ba của anh, thanh mai trúc mã với Trịnh Bảo Châu.”

“Còn là thanh mai trúc mã á, thế thì chắc rồi không sai được!”

“…… Em đừng nói bậy bạ, truyền ra ngoài lại ảnh hưởng tới họ.”

“Em không nói bậy nhé.” Cô dâu nói, “Anh không thấy họ còn mặc đồ đôi đấy à? Vừa nãy đi còn nắm tay nhau.”

Ngụy Vũ lại ngẩn người, nắm tay thì anh ta thấy, nhưng anh ta chỉ cho là hai người họ thân thiết, rốt cuộc thì lớn lên từ nhỏ với nhau, còn về đồ đôi……

“Hai người đó mặc đồ đôi khi nào?”

“……” Cô dâu hạn hán lời nhìn anh ta, “Cà vạt với túi áo của anh đẹp zai kia, cố ý chọn cùng màu váy của Trịnh Bảo Châu, còn không phải đồ đôi à!”

Ngụy Vũ còn chưa ngấm vào đầu, đã bị lôi đi giao lưu, đạm tạm thời ném việc này ra sau đầu.

Trịnh Bảo Châu và Khúc Trực đi về phía phòng riêng, khe khẽ thở dài: “Thôi, hôm nay tha cho Ngụy Vũ, năm đó bị thiệt em nhịn.”

Khúc Trực cười khẽ một tiếng, nghiêng đầu nhìn cô, trong mắt thấp thoáng tò mò: “Sao lại đổi ý? Không phải muốn chứng minh với mọi người là Ngụy Vũ không với được em sao? Không phải muốn trả lại trong sạch cho em à?”

Trịnh Bảo Châu nói: “Ngụy Vũ đúng là không ra gì, nhưng cô dâu thì vô tội mà, hôm nay không phải hôn lễ của mình Ngụy Vũ, cũng là hôn lễ của cô ấy. Em không muốn hủy hoại ký ức đẹp của người ta, thôi, để Ngụy Vũ cảm ơn vợ anh ta đi.”

Khúc Trực thật ra không thấy bất ngờ, anh hơi cong môi, dừng lại gõ gõ cửa phòng.

“Có phải Bảo Châu và Khúc Trực tới không?” Tiếng Mạnh Nhã Hâm vang lên từ trong phòng, “Tớ mở cửa!”

Cô nàng xung phong nhận việc đi tới mở cửa, quả nhiên thấy Trịnh Bảo Châu và Khúc Trực đứng bên ngoài, hơn nữa lại còn long trọng mặc lễ phục đôi!

“Má tôi ơi, hai bạn đẹp thế!!” Mặc dù hay gặp Trịnh Bảo Châu với Khúc Trực, nhưng Mạnh Nhã Hâm vẫn không thể không cảm thán một câu. Mọi người nghe cô nàng nói vậy, đều sôi nổi vươn cổ nhòm ra cửa.

Trịnh Bảo Châu cùng Khúc Trực đi vào, cởi khẩu trang trên mặt xuống: “Xin lỗi mọi người, có phải bọn tớ tới chậm không?”

Lúc cô cởi khẩu trang thì cả phòng vang lên tiếng cảm thán rõ rành rành, cũng không biết là cảm thán cô đẹp, hay là  cảm thán nữ minh tinh tới thật.

Khúc Trực cũng cởi khẩu trang theo, chào hỏi người trong phòng. Mọi người lúc này mới hoàn hồn, sôi nổi đứng lên khỏi sô pha, chào đón bọn họ: “Không đâu, mau tới ngồi mau tới ngồi, mọi người vừa nãy vẫn nhắc hai bạn đấy!”

Mạnh Nhã Hâm thuận thế liếc qua người đang trắng cả mặt – Lý Tuệ Hân: “Đúng vậy, đặc biệt là Tuệ Hân, ở trong nhóm cứ nhắc Bảo Châu mãi, tớ còn nghi cậu ta yêu thầm Bảo Châu đấy.”

Lý Tuệ Hân bị điểm danh, cuối cùng cũng hoàn hồn: “Dầu gì tớ với Bảo Châu cũng làm bạn học hai năm mà.”

Một anh chàng bên cạnh không biết là ai, xấu miệng nói: “Vừa nãy tớ còn thấy Lý Tuệ Hân ngày càng xinh đẹp, bây giờ thấy Trịnh Bảo Châu mới biết cái gì mỹ nữ hàng real!”

Mạnh Nhã Hâm: “……”

Người muốn khịa Lý Tuệ Hân vài câu cô đây, bây giờ cũng thấy xót thay Lý Tuệ Hân.

Sắc mặt Lý Tuệ Hân quả nhiên lại thay đổi, nhưng cũng chưa nói gì, tự ngồi vào một bên không để ý tới ai. Lại có người dùng mắt soi Trịnh Bảo Châu với Khúc Trực, bất ngờ nói: “Bảo Châu, không phải cậu với Khúc Trực yêu nhau đó chứ?!”

Trịnh Bảo Châu và Khúc Trực năm đó đều được coi là nhân vật tiếng tăm của khóa, nhưng vì hai người có tiếng bất hòa, mọi người đều nói họ là cặp đôi không có khả năng thành người yêu nhất. Nào ngờ hôm nay…đúng là chẳng ai biết trước chuyện đời.

“Hai cậu còn đồ đôi kìa!” Lại có người nhìn ra chi tiết trên quần áo của họ, ở bên cạnh kinh ngạc cảm thán, “Mau kể bọn tớ nghe, là ai theo đuổi ai?”

“Chắc chắn là Khúc Trực theo đuổi Bảo Châu nhà mình rồi.” Mạnh Nhã Hâm ở cạnh chen vào một câu.

Khúc Trực gật đầu: “Ừ, là tớ theo đuổi Bảo Châu.”

Trong phòng ồ lên một hồi, Mạnh Nhã Hâm y hệt người đại diện của Trịnh Bảo Châu, lại mở miệng nhắc nhở: “Nhưng việc này chỉ người trong phòng mình biết thôi, đừng nói lung tung ra ngoài.”

“Biết rồi biết rồi.” Mọi người sôi nổi đồng ý.

Lý Tuệ Hân một mình ngồi cắn hạt dưa, có một bạn nữ cũng lại nắm một nắm hạt dưa, thuận tiện ngồi xuống cạnh Lý Tuệ Hân: “Tuệ Hân, có phải trước kia cậu thích Khúc Trực không?”

Lý Tuệ Hân trợn mắt: “Tớ không nhé.”

“Haiz, có gì đâu mà chối, Trịnh Bảo Châu không phải cũng bị Ngụy Vũ từ chối à?” Người nọ nói xong, bản thân cũng chả tin, “Sao tớ thấy vụ đấy cứ sai sai nhỉ?”

Lý Tuệ Hân không nói chuyện, đối phương lại nhìn chằm chằm Trịnh Bảo Châu với Khúc Trực, tiếp tục cảm thán: “Nhiều năm trôi qua rồi, Khúc Trực thế chả thấy tàn tạ đi, thậm chí còn đẹp trai hơn lúc trước! Điểm này thì Ngụy Vũ không được rồi, lại không vận động thì hai năm nữa cậu ta sẽ phát tướng ra.”

Lý Tuệ Hân cũng không nhịn được mà nhìn về Khúc Trực, tốt nghiệp đã nhiều năm, Khúc Trực vẫn mang dáng vẻ khí phách hăng hái trong ấn tượng của cô ta, lần trước thấy anh ở quán thịt nướng Lilith, cô ta còn không có cảm giác mãnh liệt này, hôm nay Khúc Trực mặc lễ phục đứng giữa đám bạn học, cực kì bắt mắt.

Giống như thời cấp ba cả trường tập trung ở sân thể dục chào cờ buổi sáng, nhưng cô ta luôn liếc mắt một cái là tìm ra Khúc Trực.

Thời đi học cô ta có yêu thầm Khúc Trực, nhưng lúc ấy nữ sinh thầm mến Khúc Trực rất nhiều. Nữ sinh theo đuổi Khúc Trực chẳng bao giờ hết, mặc dù  lớp 12 rồi vẫn có người đưa thư tình cho anh, khiến chủ nhiệm lớp họ tức giận chạy đi tố cáo với chủ nhiệm lớp nữ sinh đó, đừng ảnh hưởng Khúc Trực đi thi.

Khúc Trực đương nhiên không bị ảnh hưởng, hoặc nói anh chưa từng bị bất luận ai hay chuyện gì ảnh hưởng.

Nhưng, vì sao Trịnh Bảo Châu lại khác?

Vì sao cố tình là Trịnh Bảo Châu??

Nếu nói điều gì mà thời cấp ba Lý Tuệ Hân không thể dằn lòng, thì một là Khúc Trực, hai là Trịnh Bảo Châu.

Lý Tuệ Hân gia cảnh không tồi, mặt mũi cũng xinh, từ nhỏ đến lớn cô ta luôn là đối tượng được hâm mộ. Cho đến khi cô ta gặp Trịnh Bảo Châu, lần đầu tiên cô ta hâm mộ một người.

Trịnh Bảo Châu giống như một hòn châu báu, quá bắt mắt, khi cô ở đó, mọi người chẳng còn nhìn cô ta nữa. Cũng may cô ta còn có cái chức ủy viên học tập, làm cô tìm về một chút cân bằng, nhưng vào học kỳ hai, ủy viên học tập cũng bị Trịnh Bảo Châu cướp mất!

Cô ta không hiểu.:)

Những ngày sau đó, cô ta luôn âm thầm phân cao thấp với Trịnh Bảo Châu, thành tích của hai người không khác là bao, mỗi lần thi cô ta vượt mặt Trịnh Bảo Châu, cô ta sẽ âm thầm cao hứng, nếu Trịnh Bảo Châu vượt mặt cô ta, cô ta sẽ càng nỗ lực hơn trước. Chuyện này Trịnh Bảo Châu không hề hay biết, nhưng thành tích của cô ta lại bất giác tiến bộ rõ rệt ……

Lúc ấy cô ta nghĩ, cô ta để ý Trịnh Bảo Châu như vậy, là vì cùng lớp với Trịnh Bảo Châu, chờ tốt nghiệp rồi, cô ta sẽ đá đít Trịnh Bảo Châu ra khỏi cuộc đời.

Thứ duy nhất cô ta không đoán được là, khoa học kỹ thuật phát triển nhanh đến vậy, mọi người thần tốc tiến vào thời đại internet, Trịnh Bảo Châu vĩnh viễn có trong di động của cô ta.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.