Chương trước
Chương sau
Bởi vì Trịnh Bảo Châu hiện giờ tốt xấu cũng là sao nữ đã lên rất nhiều hot search, không chỉ ra ngoài phải mang khẩu trang, ăn sáng cũng phải ăn trong phòng riêng.

Bữa sáng ở nhà hàng nguyên là tự phục vụ, lại bị họ biến thành gọi món. Lương Tuệ Tuệ quá rõ khẩu vị của hai người họ, trực tiếp mang món bình thường hay ăn lên cho họ: “Cô Bảo Châu, anh Khúc, em mang bữa sáng cho hai người đây ạ!”

“Ừ cảm ơn.” Trịnh Bảo Châu vừa nói vừa tháo khẩu trang trên mặt xuống, sau đó cô cúi đầu, liền thấy Lương Tuệ Tuệ đặt một phần trứng hấp hình trái tim xuống trước mặt họ.

Trịnh Bảo Châu lặng đi, Lương Tuệ Tuệ ngược lại rất tích cực chủ động giải thích với cô: “Đây là trứng hấp trái tim sư phụ Liêu làm riêng cho chị với anh Khúc đấy ạ, thả tim!”

Lương Tuệ Tuệ nói xong liền bắn tim cho Trịnh Bảo Châu và Khúc Trực.

Trịnh Bảo Châu: “……”

Giờ cô mới thấy may là họ ngồi phòng riêng.

“Chúc cô Bảo Châu và anh Khúc ngọt ngọt ngào ngào, hạnh phúc trăm năm!” Lương Tuệ Tuệ chúc phúc xong, bưng mâm cười tủm tỉm mà đi.

“……” Trịnh Bảo Châu xấu hổ cười với  Khúc Trực một tiếng, “Ha ha, Tuệ Tuệ dạo này đang ôn thi, có lẽ áp lực hơi lớn.”

Khúc Trực nhìn cô cười một tiếng, cầm cái thìa đặt bên trứng hấp lên: “Anh thấy rất đáng yêu.”

Trịnh Bảo Châu thuận miệng nói: “Em thấy anh rất đáng yêu.”

Bàn tay cầm thìa của Khúc Trực hơi cứng lại, sau đó khẽ cong môi, múc một thìa trứng hấp đưa đến bên miệng Trịnh Bảo Châu: “Sau khi tốt nghiệp tiểu học không ai dùng từ đáng yêu để khen anh nữa. Há mồm.”

Trịnh Bảo Châu há miệng ăn miếng trứng hấp anh đút, sau đó nhìn anh nói: “Hình như ngọt hơn bình thường một chút, có phải sư phụ Liêu cố ý nấu ngọt không nhỉ?”

Dù gì thì hình dáng cũng làm thành hình tim rồi.

Khúc Trực lại múc một thìa trứng hấp, đưa lên miệng mình: “Có thể là vì anh ngọt đó.”

“……” Trịnh Bảo Châu vốn định khịa anh, kết quả thấy anh dùng cùng cái thìa ăn trứng hấp, lời đến miệng liền thay đổi, “Cái thìa đó em dùng rồi mà!”

Khúc Trực nhàn nhạt gật đầu: “Anh biết.”

“……” Trịnh Bảo Châu chỉ cái thìa khác trên bàn, “Đó rõ ràng còn một cái!”

Khúc Trực ăn trứng xong, nhìn cô: “Hình như ngọt hơn bình thường một chút thật, xem ra là em ngọt.”

Trịnh Bảo Châu: “……”

Cô đỏ mặt quay đầu sang bên, lo ăn bữa sáng của mình.

Khúc Trực còn phải đến công ty, hôm nay chờ Trịnh Bảo Châu trễ mất một lúc, anh liền ăn qua vài thứ, rồi đứng dậy: “Anh phải đi rồi, em ăn từ từ, không cần vội.”

“Hả?” Trịnh Bảo Châu ấn màn hình di động nhìn thời gian, đúng là không còn sớm nữa. Cô thả đồ trong tay xuống, nói với Khúc Trực: “Không để em đưa anh đi, lái xe sẽ nhanh hơn, anh có thể ăn thêm tí nữa!”

Khúc Trực cười cười, khom lưng hôn lên môi Trịnh Bảo Châu một cái: “Anh no rồi, cảm ơn chiêu đãi.”

Trịnh Bảo Châu đờ ra tại chỗ.

Trong mắt Khúc Trực còn mang cười, lấp lánh như ánh sao: “Em ăn nhiều một chút, không cần vội, anh đi trước.”

Trịnh Bảo Châu nhìn anh đi ra ngoài, trên má còn nóng bừng.

…… Thế này không được! Chỉ bị anh hôn cái đã đỏ mặt, sau này làm thế nào!

…… Không, cô cũng không có ý đó!

Trịnh Bảo Châu bưng cốc nước chanh lạnh trước mặt, uống ừng ực, hạ nhiệt bằng phương pháp vật lý.

Khúc Trực thường là người đầu tiên đến công ty, nhưng hôm nay anh chấm công xong, Tề Thịnh đã ngồi bên trong. Thấy Khúc Trực đi vào, Tề Thịnh tức khắc tỉnh người: “Lão Khúc, tối qua ông làm gì đấy? Hôm nay đến muộn thế?”

Khúc Trực vô cảm trả lời anh: “Muộn à? Còn một lúc nữa mới muộn mà.”

“So với ông ngày thường thì là muộn rồi!” Tề Thịnh nói đoạn đứng lên, đến trước mặt anh, ngữ khí mờ ám hơn nãy nhiều, “Hai ta biết nhau lâu rồi, ông không cần phải giấu tôi. Hot search tối qua tôi thấy rồi, ông ở cùng cô Bảo Châu cả đêm phải hơm?”

“……” Khúc Trực im lặng một lát, kéo ghế ở chỗ mình ngồi xuống, “Đúng là cùng nhau.”

Mặc dù Tề Thịnh vừa nói chắc nịch, nhưng lúc này nghe Khúc Trực chính miệng thừa nhận, anh ta lại bị đả kích: “Có ý gì??”

“Ý trên mặt chữ.”

Tề Thịnh im lặng nhìn anh một hồi, rồi hỏi dò: “Hôm qua tôi thấy trên mạng đều nói ông là nhân viên phòng làm việc của Trịnh Bảo Châu, chừng nào thì ông thành người phòng làm việc của họ thế hả?”

Khúc Trực nói: “Người nhà của sếp, cũng được coi là người của phòng làm việc thật.”

Tề Thịnh: “…………”

Nên đúng là cái anh ta nghĩ sao? Khúc Trực công khai đây sao!

“Lão Khúc…… Ông là, yêu đương với cô Bảo Châu hả?”

Khúc Trực kinh ngạc nhìn anh ta: “Hai ta nói lâu như thế, giờ ông mới hiểu ra?”

“……” Tề Thịnh lau mặt, dù anh ta sớm đã thấy họ có gì đó, nhưng bên nhau thật, anh ta lại nhất thời không tiêu hóa được. Ngay lúc anh ta lau mặt, thì thấy giáo sư La đầu bạc đi tới.

Tề Thịnh lập tức gọi nạn nhân này lại: “Giáo sư La, thầy biết Khúc Trực có bạn gái chưa!”

Bước chân thoăn thoắt của giáo sư La dừng lại, đứng lại nhìn họ: “Tiểu Khúc có bạn gái?”

“Đúng!” Tề Thịnh trả lời còn tích cực hơn Khúc Trực.

“Tốt.” Giáo sư La chỉ trầm ngâm một giây, liền gật đầu, “Tiểu Khúc cũng tới tuổi rồi, cả ngày nhốt mình trong phòng thí nghiệm cũng không được, nên yêu đương.”

Khúc Trực lúc này mới xen một câu: “Cảm ơn giáo sư La.”

Khúc Trực vẫn luôn là thanh niên giáo sư La đặc biệt quý mến, giờ nghe bảo anh có bạn gái, bản thân cũng tò mò đối tượng anh yêu: “Là cô gái thế nào?”

“Rất là xinh đẹp!” Tề Thịnh ân cần cầm di động của mình tới, “Chỗ em có ảnh, em cho thầy xem.”

Giáo sư La đỡ mắt kính trên mũi, ngó nghiêng bức ảnh Tề Thịnh phóng to vài lần: “Ừ, cô gái này đẹp thật, trông có chút giống minh tinh ấy, Tô Minh Mỹ.”

Tề Thịnh kinh ngạc nhìn ông: “Thầy còn biết Tô Minh Mỹ ạ?”

Giáo sư La khịt mũi: “Có gì lạ đâu, em biết lúc trước Tô Minh Mỹ nổi tiếng cỡ nào không? Rạp chiếu phim cả nước đều chiếu phim của cô ấy, cửa hàng văn phòng phẩm trước cửa trường tiểu học đều dán poster của cô ấy.”

“…… À, là em nhà quê.”

Giáo sư La ngước mắt nhìn anh ta một cái: “Nhưng bạn gái của Khúc Trực mà, sao em lại có ảnh người ta?”

“…… Em lưu trên mạng về á!” Tề Thịnh vội vàng bảo vệ trong sạch, “Cô Bảo Châu này, cũng là nữ minh tinh đó!”

“Ồ?” Giáo sư La nghe anh ta nói vậy, lại nhìn bức ảnh trên điện thoại, “Chả trách lại xinh thế.”

Dứt lời ông nhìn Khúc Trực, như là bỗng nhiên hiểu ra gì đó: “Thảo nào lúc trước giáo sư Vương trong viện bảo giới thiệu đối tượng cho em, em chưa nghĩ đã từ chối, hóa ra là thích nữ minh tinh. Ánh mắt cao ha.”

Khúc Trực cười một cái, bảo ông: “Giáo sư La thầy hiểu lầm, Bảo Châu là bạn từ bé của em.”

Giáo sư La ngẩn người, sau đó gật đầu nói: “Thôi, lão Vương đừng mơ nữa, chồi non ưu tú, đều bị đặt sẵn từ nhỏ rồi.”

Trịnh Bảo Châu lúc này mới chậm rì rì ăn xong bữa sáng, mang khẩu trang lên phòng. Vừa ngồi xuống sô pha, liền nhận được yêu cầu kết bạn trên WeChat. Trịnh Bảo Châu mở lên, đối phương gửi tin nhắn xác minh tới là “Tôi là Tôn Tịnh”.

Trịnh Bảo Châu: “……”

Cô không biết Tôn Tịnh từ đâu hỏi được số wechat của cô, nhưng suy xét hai giây vẫn kết bạn với Tôn Tịnh.

Sau khi thêm bạn, Tôn Tịnh chủ động tới khều cô: “Áo khoác của cô còn ở chỗ tôi, cô cho địa chỉ, tôi gọi người đưa cho cô.”

Trịnh Bảo Châu mới hiểu, hóa ra là vì trả áo.

Cô thoáng thở phào, gửi địa chỉ phòng làm việc cho Tôn Tịnh. Sau đó Tôn Tịnh không nói gì nữa, Trịnh Bảo Châu cũng không có chủ động tìm cô ta. Trong thời gian này vì công tác, cô không cố định thứ ba đến nhà thầy Cát học nữa, đều là có rảnh thì qua. Hôm nay cô thấy cũng không có việc gì, liền gọi điện cho thầy Cát,  xác định thời gian với ông xong, dọn dẹp một chút rồi đi học.

Buổi chiều Tôn Tịnh gọi người đưa áo của cô tới phòng làm việc, như là sợ thiếu cô sao đó, Trịnh Bảo Châu bảo lễ tân đặt áo trong văn phòng, lần sau tới phòng làm việc cô lấy.

Cũng không biết lộ thông tin ở đâu, Trịnh Bảo Châu còn đang học,mẹ cô đã gọi điện tới, hỏi có phải cô với Khúc Trực yêu nhau.

Trịnh Bảo Châu giật khóe miệng, hỏi bà: “Mẹ nghe ai nói?”

Tô Minh Hỉ nói: “Đồng Đồng, nó nói tối qua con với Khúc Trực công khai trong nhóm, còn phát lì xì!”

“……” Cô còn chưa bắt Sầm Đồng Đồng ăn bàn phím, mà con bé đã mách đến chỗ mẹ cô rồi! Sao, muốn để mẹ cô làm gậy đánh uyên ương à!

Sầm Đồng Đồng để không ăn bàn phím đúng là không từ thủ đoạn!

“Mẹ, đúng thế ạ, nếu mẹ muốn phản đối……”

“Vì sao mẹ phải phản đối?”

“……” Bà vừa hỏi, khiến Trịnh Bảo Châu ngớ ra. Ặc, cũng đúng, từ nhỏ mẹ cô đã rất thích Khúc Trực.

“Con cũng không biết vì sao mẹ phản đối, con nói là nếu……”

“Không có nếu, con yêu đương với Khúc Trực cho tử tế.” Tô Minh Hỉ cắt lời cô, “Người ta lần trước đã nói với mẹ và bà ngoại con……”

“Đợi chút, mẹ, từ từ đã.” Lần này đổi thành Trịnh Bảo Châu cắt lời bà, “Anh ấy nói gì với hai người?”

“Chính là nói thích con đó.” Tô Minh Hỉ nói, “Ha, bằng không con nghĩ bọn mẹ nhả ra cho con làm xằng làm bậy trong showbiz kiểu gì được? Còn không vì Khúc Trực bảo đảm với mẹ, nói nó thích con, sẽ ở bên con, bảo mẹ không cần lo lắng. Khúc Trực là mẹ nhìn từ nhỏ tới lớn, con người nó mẹ biết, nó nói như vậy, cũng coi như cho bọn mẹ một viên thuốc an thần.”

“……” Trịnh Bảo Châu trầm mặc hồi lâu, “Đây là chuyện lúc nào?”

“Lần trước con tới đưa xe lăn cho bà ngoại ấy.” Tô Minh Hỉ nghĩ dù sao bây giờ hai đứa cũng ở bên nhau, liền nói hết chuyện khi trước, “Lúc ấy Khúc Trực nói chưa thổ lộ với con, bảo bà với mẹ đừng cho con biết, nó nói nó muốn tìm một cơ hội thích hợp để nói với con.”

Trịnh Bảo Châu: “……”

Khúc Trực lén chơi chiêu sau lưng cô?

Tô Minh Hỉ kể với Trịnh Bảo Châu xong, lại mấy phần tò mò hỏi: “Thế cơ hội thích hợp nó tìm được là gì? Tối qua? Mẹ với bố con thấy ảnh hai đứa trên hotsearch đấy.”

Trịnh Bảo Châu: “……”

Kể từ khi mẹ cô biết chơi Weibo, cô cảm giác mình không còn riêng tư trước mặt bà nữa rồi.:)

“Đám phóng viên này quá tồi, hôm qua con làm rất đúng.” Tô Minh Hỉ nói tiếp, “Mẹ đã nói gì? Thằng bé Khúc Trực này đáng tin, người ta nói sẽ ở bên con, thì sẽ làm thật. Con xem trường hợp tối qua, là nó che chở con thoát khỏi vòng vây phóng viên đúng không?”

Trịnh Bảo Châu bỗng ngây người, Tô Minh Hỉ không nhắc, cô còn không nghĩ nhiều, lúc này nói vậy, trong lòng cô dâng lên từng đợt ấm áp.

Khúc Trực không hề nói gì với cô, tối qua anh cũng chỉ hỏi cô ở đâu, rồi tới ngay. Anh cũng không biết lúc sau sẽ xảy ra chuyện, anh chỉ muốn đến với cô,  gần cô thêm một chút mà thôi.

Như lời hứa của anh vậy.

“Thôi mẹ không làm con trễ học nữa, lần sau có rảnh kêu Khúc Trực cùng sang nhà bà ngoại ăn cơm, bà ngoại con nhớ thằng bé lắm.”

“À…… Được ạ.” Trịnh Bảo Châu cúp điện thoại xong, ngượng ngùng nói với thầy Cát một tiếng, “Là mẹ em, có tí việc nhà.”

Cát Hoằng Nghị nãy giờ vẫn luôn ngồi ở đây, từ đôi câu của cô cũng nghe ra đại khái: “Bảo Châu, em với cậu trai lần trước tới đây yêu nhau hả?”

Trịnh Bảo Châu không ngờ, ngay cả người đức cao vọng trọng như thầy Cát, cũng thích ăn dưa: “Đúng ạ, mới thôi ạ.”

Cát Hoằng Nghị cười gật đầu, trên mặt còn ra vẻ tán thành: “Thằng bé đó được đấy,  tuy thầy lớn tuổi rồi, nhưng nhìn người vẫn chuẩn. Em với cậu ta ở bên nhau, thầy cũng yên tâm.”

Cát Hoằng Nghị dẫu sao cũng là trưởng bối, tán gẫu với trưởng bối về vấn đề này, Trịnh Bảo Châu cũng hơi ngại: “Thầy Cát, thầy đừng ghẹo em như mẹ em nữa.”

“Rồi.” Cát Hoằng Nghị hiền từ nở nụ cười, “Người trẻ tuổi các em đúng là da mặt mỏng, thầy không nói nữa. Hôm nay cũng kha khá rồi, học đến đây thôi, nhân vật ấy em đã nắm khá chắc rồi, tự mình cân nhắc thêm là được.”

Hôm nay Trịnh Bảo Châu đặc biệt tới thảo luận với ông về nữ chính phim mới, khoảng thời gian này cô tự đọc kịch bản, khi nghiền ngẫm nhân vật cũng gặp phải một số vấn đề, có những cái cô không rõ nên xử lý thế nào, Cát Hoằng Nghị đều giảng giải cho cô. Mỗi lần nghe thầy Cát giảng bài, Trịnh Bảo Châu đều cảm thấy nút thắt được giải, đương nhiên cũng giống thầy Cát nói, tự cô phải nghĩ nhiều luyện nhiều, học cách thông hiểu đạo lí.

Từ chỗ thầy Cát về, Trịnh Bảo Châu về thẳng khách sạn. Buổi tối cô và Khúc Trực hẹn nhau ăn cơm, cô gọi đồ ăn trước như hôm bữa, để phòng bếp làm xong đưa lên phòng cô.

Sau đó xắn tay áo đến công ty Khúc Trực đón anh tan tầm.

Tề Thịnh phát hiện, Khúc Trực dạo này không tích cực tăng ca tí nào!

“Lão Khúc, sao hôm nay ông lại tan tầm đúng giờ?” Tề Thịnh cùng Khúc Trực quét mặt trước máy chấm công, ra khỏi công ty, “Quả nhiên yêu đương sẽ khiến người ta sa đọa!”

Khúc Trực nghiêng đầu nhìn anh ta một cái: “Cảm giác sa đọa thật tốt, đáng tiếc ông không cảm nhận được.”

Tề Thịnh: “…… Tạm biệt.”

Khúc Trực yêu vào, không chỉ có độc, còn vừa chua vừa thúi! Quả thật không muốn chung một chỗ với cậu ta một giây nào hết!

Tề Thịnh vừa quẹt cái xe đạp công cộng, liền thấy một con xe quen thuộc trờ tới.

Xe dừng trước mặt Khúc Trực, gương mặt của Trịnh Bảo Châu ló ra nơi cửa sổ xe hạ xuống: “Em tới đón anh tan tầm nè!”

Tề Thịnh: “……”

Vì sao lại để anh ta thấy cảnh này! Anh ta đi sớm hơn chút là tránh được kiếp này rồi!

Anh ta đầy bụng căm phẫn quay đầu nhìn về phía Khúc Trực: “Lão Khúc, ông lại còn để bạn gái tới đón ông tan tầm, tôi khinh!”

Trịnh Bảo Châu quay qua anh ta nói: “Là tự tôi muốn đến, hì hì!”

Tề Thịnh: “……”

Cô Bảo Châu cô có tự giác làm một phú bà được không! Hơn nữa bây giờ cô là nữ minh tinh đó!

Khúc Trực cậu ta có tài đức gì chớ!

“Cô Bảo Châu, tôi bảo nhé anh chàng này không chiều được, đàn ông chỉ thích người hờ hững với mình, như vậy mới có kh.oái cảm chinh phục, cô đối xử tốt với cậu ta, cậu ta chỉ thấy cô không có tính khiêu chiến thôi!”

“…… Vậy sao?” Trịnh Bảo Châu sờ cằm, nghiêm túc suy tư.

“Em đừng nghe anh ta nói bậy.” Khúc Trực liếc Tề Thịnh một cái, kéo cửa ghế phụ ngồi vào, “Anh thấy anh ta nhàn quá, ngày mai anh sẽ nói với giáo sư La, chia một phần việc của anh cho anh ta, như vậy anh có thể hằng ngày ăn tối cùng em.”

Trịnh Bảo Châu vui vẻ nói: “Được nha!”

Tề Thịnh: “???”

Đây việc người nên làm sao?

Cặp đôi lưu manh này.:)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.