Đọc bức thư thấy buồn thật các bạn ạ*
Nét mực trên giấy viết thư đã hơi phai màu, nhưng chữ viết vẫn có thể thấy rõ. Chữ của Tô Minh Mỹ sạch đẹp rõ ràng, có thể thấy khi viết bức thư này, cảm xúc là bình tĩnh.
“Rốt cuộc vẫn đi đến bước này, mà tâm trạng con bây giờ lại bình tĩnh đến lạ. Từ lâu con đã luôn thấy đau khổ, nghĩ đến sắp được kết thúc tất cả, con lại cảm thấy nhẹ nhàng bội phần. Con thừa nhận con là một người yếu đuối, cuối cùng con vẫn lựa chọn trốn tránh, nhưng con thật sự quá mệt mỏi. Con chỉ thấy thẹn với người thân của con. Mẹ, xin lỗi mẹ vào phút cuối con cũng không gọi điện thoại cho mẹ, nói với mẹ vài lời. Như con đã nói ở trên, con là một người yếu đuối, con không có dũng khí gọi điện thoại, con sợ con nghe giọng mọi người, nghĩ đến dáng vẻ khóc thương của mọi người, con sẽ mềm lòng.
Nhưng con thật sự quá đau đớn, con chỉ muốn kết thúc tất cả.
Con biết có lẽ mình bị bệnh, nhưng con không biết làm thế nào để chữa cho mình. Trước kia đóng phim có thể làm con thấy vui sướng, nhưng hiện tại không còn bất cứ chuyện gì làm con thấy vui nữa. Thời đi học thầy đã bảo con, con quá đắm chìm vào nhân vật, đây là ưu điểm, cũng là khuyết điểm. Một diễn viên chuyên nghiệp hẳn phải biết nhập vai, cũng phải biết thoát vai. Nhưng con lại rất khó thoát khỏi một vai diễn, vì phân biệt vai diễn và bản thân,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-thanh-nguoi-yeu/3354203/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.