Trịnh Bảo Châu cúp điện thoại xong, gửi định vị cho Cao Bác Vân.
Ngày mùng một tết, trên đường khó được một lần ít xe như vậy, Cao Bác Vân lái xe cả đường thông thoáng không kẹt tí nào. Anh ta chẳng mất bao lâu đã tới dưới nhà Trịnh Bảo Châu, tìm lên nhà theo thông tin số tòa Trịnh Bảo Châu đưa cho.
Tô Minh Hỉ còn ngồi ở cửa, thái độ không mềm đi tí nào. Trịnh Bảo Châu bóc cho mình một quả quýt đường, ngước lên nhìn Tô Minh Hỉ một cái: “Mẹ, mẹ khát không? Có muốn lại đây ăn quả quýt không á?”
“Mẹ không ăn!” Tô Minh Hỉ nhìn cô chằm chằm, cười lạnh một tiếng, “Ha, thế mà con vẫn còn nuốt trôi được.”
Trịnh Bảo Châu nhét nửa quả quýt vào miệng, có chút lúng búng nói: “Đó là tự mẹ muốn ngồi đó, có ai bắt mẹ đâu.”
Tô Minh Hỉ chắt lưỡi một tiếng, bắt đầu mắng bố Trịnh Bảo Châu trong lòng. Bà biết ngay ông chẳng nghĩ ra biện pháp nào hay ho!
Đang nghĩ tới đó, thì bên ngoài có người gõ cửa hai cái. Tô Minh Hỉ cũng không đứng lên, trực tiếp quay lại hướng ra cửa hỏi một câu: “Ai đấy?”
Ngoài cửa vang lên một giọng nam trẻ tuổi: “Chào dì ạ, cháu tới tìm Trịnh Bảo Châu.”
Tô Minh Hỉ xoay đầu lại nhìn Trịnh Bảo Châu, ánh mắt lóe lên soi mói: “Con còn tìm ngoại binh?”
“Không phải, là bạn con tới chơi tết.”
“Bạn nào? Bạn trai?”
“……” Trịnh Bảo Châu câm nín. Cao Bác Vân còn ở ngoài gõ cửa: “Dì ơi, phiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-thanh-nguoi-yeu/3354199/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.