Tiểu Ngọc bây giờ cứ nghe có người tìm Lương Tuệ Tuệ, là vô thức cảnh giác. Đôi vợ chồng này không phải là cứu binh do tên đểu cáng Lý Dật Phàm tìm đến đấy chứ?
Cô nàng giữ nụ cười trên mặt, dò hỏi: “Xin hỏi hai bác là?”
“Hai bác là bố mẹ nó.”
Tiểu Ngọc ngớ người, rồi quan sát lại hai người họ, cười cười nói: “Vậy mời hai bác ngồi bên này ạ, để cháu tìm em ấy cho hai bác nhé.”
Cô nàng dẫn bố mẹ của Lương Tuệ Tuệ lại ngồi sofa ở khu nghỉ ngơi, còn mang cho họ một bình nước chanh. Về quầy lễ tân, Tiểu Ngọc nhắn một tin cho Lương Tuệ Tuệ, bảo cô ấy mau ra xem. Tề Thịnh từ ngoài khách sạn bước vào, nhìn hai người ở khu nghỉ ngơi, sau đó cười tủm tỉm tới quầy lễ tân: “Anh tới thăm con người máy.”
Hôm qua Tề Thịnh đã hẹn với họ hôm nay tới thăm, Tiểu Ngọc biết anh sẽ tới, nhưng vẫn giật mình một cái: “Anh Tề, sớm thế đã đi làm ạ?”
“Ừ, thăm xong còn phải về phòng thí nghiệm ‘xếp gạch’ đây.” Hôm nay tới chủ yếu để tìm hiểu cảm giác sau khi sử dụng của khách hàng, xem xem có vấn đề hay kiến nghị gì không, để bọn họ tối ưu hóa về sau. Nếu người máy có vấn đề, cũng có thể giúp khách hàng điều chỉnh ngay tại chỗ. Tề Thịnh cảm thấy bọn họ làm nghề quá có tâm, ai mua người máy của họ cũng không thiệt.
Anh lại nhìn đôi vợ chồng ngồi ở khu nghỉ, nhỏ giọng hỏi: “Bên kia là ai thế? Trông không giống tới chơi?”
Tiểu Ngọc cũng nhỏ giọng đáp: “Nghe bảo là bố mẹ của Lương Tuệ Tuệ, không biết có thật hay không.”
Vừa dứt lời, Lương Tuệ Tuệ đã vội vã từ nhà hàng đi tới, thấy hai người trên sofa, cô nàng mau chân đi về phía họ: “Bố, mẹ, sao hai người lại tới đây?”
Bố Lương hừ một tiếng bực bội, nhìn Lương Tuệ Tuệ nói: “Bố mẹ không tới, thì mày còn muốn rạch giời luôn hả con?”
Lương Tuệ Tuệ mím môi, đi tới ngồi xuống đối diện bọn họ: “Bố, mẹ, bây giờ con đang đi làm, không thì bố mẹ về ký túc xá nhân viên chờ con đi?”
“Sao, mày còn sợ mất mặt à? Tiểu Phàm người ta tới tìm mày, mày đối xử người ta ra sao?” Bố Lương ngồi vững trên sofa, hoàn toàn không có ý di chuyển, “Bố mẹ cứ nói ở đây, vừa lúc để đồng nghiệp của mày nghe luôn.”
Lương Tuệ Tuệ bặm môi ngồi đối diện, bố Lương hát mặt trắng* xong, đến lượt mẹ Lương hát mặt đỏ*: “Tuệ Tuệ, chuyện con với Tiểu Phàm bố mẹ biết rồi. Chuyện này Tiểu Phàm đúng là có sai, nó cũng nói với bố mẹ rồi, nhưng con tự nghĩ xem, con không làm sai gì sao?”
(*): Mặt trắng, mặt đỏ: là hai loại mặt nạ trong kinh kịch TQ. Mặt trắng biểu thị sự gian xảo, nham hiểm; mặt đỏ mang nét uy nghiêm, biểu thị tính cách trọng tình trọng nghĩa (Theo gg)
Lương Tuệ Tuệ nhìn bà một cái: “Con đương nhiên có sai, con không nên đưa tiền cho anh ta mới phải!”
“Mày là đồ thiển cận!” Bố Lương tức giận vỗ mạnh lên sofa, “Mày là đứa phục vụ, tiền lương được bao nhiêu? Chút tiền mày cho nó tính cái gì? Đợi sau này Tiểu Phàm đi làm rồi, nó còn kiếm ít hơn mày sao?”
Lương Tuệ Tuệ nghe ông nói vậy, sắc mặt cũng chẳng tốt hơn vừa nãy bao nhiêu: “Anh ta kiếm được thì có quan hệ gì với con? Anh ta trả hết tiền cho con là tốt lắm rồi!”
“Thôi, hai người đừng ầm ĩ nữa.” Mẹ Lương lại ra giảng hòa, “Tuệ Tuệ, con chỉ đang nói lẫy. Con và Tiểu Phàm đã cùng nhau từ cấp ba, nhiều năm như vậy rồi, hai gia đình đều mặc định hai đứa tương lai sẽ kết hôn. Đợi hai đứa cưới xong thì tiền nó kiếm được đương nhiên có quan hệ với con rồi.”
“Mẹ, con thấy mẹ nghĩ nhiều rồi.” Lương Tuệ Tuệ cười khẩy, “Lúc anh ta đi học còn có thể lấy tiền của con cua hoa hậu khoa, đợi đi làm rồi thì sao? Anh ta không tìm em ba, em tư mà được chắc? Cho dù anh ta có tiền, cũng để cho em ba em tư thôi!”
“Ôi, Tuệ Tuệ, con đừng quá khích. Tiểu Phàm đã biết sai rồi, hôm đó nó tìm bố mẹ, còn khóc nhận lỗi với bố mẹ cơ.” Mẹ Lương nắm tay Lương Tuệ Tuệ, tận tình khuyên bảo, “Nó cam đoan với bố mẹ sẽ không tái phạm, con không thế cho nó cơ hội sửa sai sao con? Mẹ biết, con đang giận mất khôn, nên nhìn đâu cũng thấy nó không tốt. Nhưng con nghĩ lại điểm tốt của nó xem, năm đó mẹ nó bệnh, nó vừa học vừa chăm sóc mẹ, hiếu thuận biết bao? Năm đó không phải vì thế, con mới thích nó hay sao?”
Lương Tuệ Tuệ nghe bà nói vậy, cũng nhớ lại dáng vẻ lúc xưa của Lý Dật Phàm, mắt cô thoáng đỏ lên, nói với mẹ: “Mẹ ơi, người sẽ thay đổi. Anh ta lạc lối một lần, thì sẽ có lần hai. Đúng, anh ta hiếu thuận, nhưng đó là với mẹ anh ta, mẹ chỉ có một, còn bạn gái thì bao nhiêu cũng có.”
“Sao con ương thế nhỉ?” Bố Lương lại giận bùng bùng tiếp lời, “Con tự nghĩ xem, người chỉ có bằng cấp ba như con, sau này làm gì được? Con tính làm phục vụ cả đời à? Lý Dật Phàm người ta bằng lòng nhún nhường tìm bố mẹ, đã chứng minh người ta còn quan tâm con! Con kết hôn với nó, còn hơn làm phục vụ cả đời!”
Lương Tuệ Tuệ nhìn ông nói: “Cho dù con làm phục vụ cả đời, thì cũng là tay làm hàm nhai!”
“Mày!” Bố Lương vừa kích động, đập ghế đứng dậy. Mẹ Lương ở bên cạnh kéo ông, khuyên ông có gì nói chuyện, Tề Thịnh đi qua bên cạnh, ngồi xuống cạnh Lương Tuệ Tuệ: “Cô chú, xin lỗi vì quấy rầy. Cháu vừa ở ben kia nghe một lúc, cảm thấy hai người suy nghĩ bi quan quá rồi.”
Bố Lương thấy người lạ tới, thu cơn tức, trên dưới đánh giá anh: “Anh là ai?”
Tề Thịnh cười tủm tỉm đáp: “Cháu họ Tề, là bạn của Lương Tuệ Tuệ ạ.”
Bố Lương mẹ Lương thấy anh ăn mặc gọn gàng lịch sự, trên người mơ hồ tản ra khí chất tinh anh, nhất thời không nói gì. Tề Thịnh cười cười nói với họ: “Vì sao hai người lại thấy Lương Tuệ Tuệ sẽ làm phục vụ cả đời ạ? Với tuổi của em ấy, bình thường hẳn là đang học đại học, người ở tuổi này có tương lai với vô hạn khả năng, các em ấy đang ở giai đoạn đẹp nhất của cuộc đời.”
Bố Lương mẹ Lương không ai học nhiều, bọn họ thậm chí còn hiếm khi tiếp xúc với những người có ăn học, Tề Thịnh xổ một tràng dường như rất có đạo lý, nhất thời dọa hai người giật thót, nhưng bố Lương rất nhanh tìm được điểm phản bác: “Anh cũng nói đấy, đó là người ta học đại học! Tuệ Tuệ nó biết gì? Thành tích cấp ba cũng không tốt, nào có giống Lý Dật Phàm, giờ người ta còn sắp thi cao học. Tôi không hiểu nổi, một đứa cấp ba như nó, dựa vào cái gì mà chê người ta?”
Lương Tuệ Tuệ giật giật khóe miệng, định nói gì đó, Tề Thịnh kéo cô lại, tự nói với bố Lương: “Chú à, bọn cháu đánh giá một người, không chỉ nhìn bằng cấp. Cần cù, tiến tới, dũng cảm, lương thiện, đó đều là những phẩm chất tốt đẹp của con người, Lương Tuệ Tuệ là con gái cô chú, tin rằng ưu điểm của em ấy, hai người rõ hơn cháu.”
Bố Lương mím môi, trông có vẻ bị nói đến xúc động mấy phần, ông im lặng một lát, rồi hỏi Tề Thịnh: “Những thứ cháu nói, có thể làm cơm để ăn sao?”
Tề Thịnh cười, nói với ông: “Quả thật, lúc chúng ta tìm việc, đơn vị tuyển có thể coi trọng bằng cấp hơn, nhưng như thế cũng chẳng sao. Cô chú có thể không hiểu rõ về chính sách của nước ta, kỳ thật nước ta vẫn luôn khuyến khích người trưởng thành tiếp tục đi học, nâng cao bằng cấp. Rất nhiều đại học cũng chuyên môn mở học viện giáo dục cho người trưởng thành, chỉ cần thông qua thi đầu vào, là có thể tiếp tục học đại học.”
Lương Tuệ Tuệ ngơ ngác, cô nàng còn có thể tiếp tục đi học đại học sao? Bố Lương mẹ Lương dường như cũng chưa bao giờ nghĩ còn khả năng này, ai nấy ngơ ngác.
Bố Lương nhìn Tề Thịnh một cái, nói với anh: “Anh Tề phải không? Tôi thấy anh là người học rộng, anh nói những khả năng đó đều đúng, nhưng không phải ai cũng như anh, thích hợp học hành. Tuệ Tuệ nó học kém, mới học hết cấp ba là ra ngoài làm công, bây giờ mới bắt đầu học lại có kịp không? Có tác dụng gì không?”
“Đương nhiên.” Tề Thịnh đáp không chút do dự, “Học không bao giờ là muộn.”
Có lẽ vì anh nói quá chắc chắn, nhời thời chẳng có ai nói chuyện. Trịnh Bảo Châu đã đứng cạnh một lúc giờ mới đi lên, mỉm cười chào hỏi bố Lương mẹ Lương: “Chào cô chú ạ, cháu là chủ ở đây.”
Bố Lương mẹ Lương thấy bà chủ tới, lập tức đứng dậy, dường như không ngờ chủ khách sạn lại là một cô gái vừa trẻ vừa xinh thế này, hai người đều ngơ ngác. Trịnh Bảo Châu cười cười mời bọn họ ngồi, rồi nói: “Cháu biết cô chú đang lo lắng gì, có các trưởng bối luôn cảm thấy con gái học giỏi không bằng gả tốt, quan niệm này một chốc một lát không thay đổi được. Nhưng cũng không sao, cho dù thật sự hi vọng Tuệ Tuệ lấy chồng, thì trên đời cũng đâu phải chỉ có một người đàn ông là Lý Dật Phàm, một đống đàn ông tốt hơn cậu ta, sao Tuệ Tuệ lại không được chọn? Cháu biết hai người muốn nói gì, hai người thấy Tuệ Tuệ chỉ tốt nghiệp cấp ba, là người phục vụ, không tìm được người tốt hơn Lý Dật Phàm phải chứ? Vậy thì chẳng phải chỉ cần Tuệ Tuệ tốt lên, thì càng có nhiều lựa chọn rồi? Vậy chúng ta nên ủng hộ Tuệ Tuệ đi học mới phải.”
Bố Lương mẹ Lương:”….”
Chờ xíu, dừng một lát, cho họ ngẫm cái đã.
Mẹ Lương nhìn Lương Tuệ Tuệ đang ngồi đối diện, bắt đầu hỏi cô nàng: “Con còn muốn học tiếp à? Điều kiện gia đình mình con cũng biết, chắc chắn sẽ không có tiền cho con học đại học…”
“Mẹ, giờ con đã đi làm rồi, con có lương.” Lương Tuệ Tuệ chặn lời bà, “Cho dù sau này con quyết định đi học, con cũng có thể tự kiếm học phí.”
Bố Lương nhìn cô nàng một cái: “Sao, con thật sự tính học tiếp đấy à?”
Trịnh Bảo Châu vừa cười vừa gọi ông một tiếng: “Chú ơi, học có gì không tốt đâu, cháu biết chú sợ học xong cuối cùng lại vô dụng, đến lúc muốn kết hôn còn không tìm được người tốt hơn Lý Dật Phàm. Nhưng không phải đâu chú, chú xem trước đây, có phải Tuệ Tuệ chỉ biết các cậu con trai trong thị trấn không ạ? Trong đó giỏi nhất chính là Lý Dật Phàm? Nhưng bây giờ Tuệ Tuệ còn biết tiến sĩ Tề của chúng cháu đấy ạ.”
Cô nói tới đây còn đặc biệt long trọng chỉ vào Tề Thịnh trên sofa.
Ánh mắt của bố Lương mẹ Lương lập tức chĩa qua.
“…” Tề Thịnh như ngồi đống lửa.
“Anh Tề là tiến sĩ hả?” Mẹ Lương nhìn anh có phần không biết làm áo, tyu bọn họ biết anh Tề này chắc chắn là người học hành, nhưng không ngờ bằng cấp của anh cao đến thế.
Trịnh Bảo Châu nói tiếp: “Dạ vâng, anh ấy làm ngay Vườn Công Nghệ cạnh đây, trước đây không lâu còn mua nhà ở khu nhân tài đó!”
Tề Thịnh: “…”
Anh hiểu rồi, cô Bảo Châu vì để thuyết phục bố mẹ của Lương Tuệ Tuệ, nên lôi anh ra hiến tế.
Anh mắt bố Lương mẹ Lương nhìn anh quả nhiên không như lúc trước nữa, Trịnh Bảo Châu còn chưa dừng, lại chỉ cho bọn họ thấy người máy đặt ở quầy lễ tân: “Kia, đó là người máy phục vụ đồ ăn, chính tiến sĩ Tề của bọn cháu nghiên cứu ra, hôm nay anh ấy đặc biệt tới thăm nom đấy ạ.”
“À à, đưa đồ ăn đã dùng được người máy rồi à?” Mẹ Lương nhìn Tề Thịnh, sự nhiệt tình trong mắt khiến người khác hết hồn, “Anh Tề ưu tú thế này, chắc là đã kết hôn rồi nhỉ?”
“Haiz, bọn họ nghiên cứu khoa học, nào có kết hôn dễ thế ạ.” Trịnh Bảo Châu sáp lại trước mặt mẹ Lương nói, “Bạn gái còn chưa có ạ.”
Tề Thịnh: “…”
Đây thật là vắt kiệt giá trị thặng dư cuối cùng của anh mà. 🙂
Bố Lương mẹ Lương lại hàn huyên với Tề Thịnh đôi câu, trái lại chẳng còn nhắc tới Lý Dật Phàm nữa.
“Vậy bố mẹ về trước nhé.” Mẹ Lương lôi đặc sản từ trong túi ra, đưa cho Lương Tuệ Tuệ, “Đây là đặc sản mẹ với bố con mang tới, con chia cho bạn ăn đi. Thịt bò này, con thích ăn nhất, bố con hôm qua mua riêng cho con đấy.”
Trịnh Bảo Châu đứng dậy theo hai người, giữ lại theo phép lịch sự: “Cô chú vội thế ạ? Không bằng ăn cơm trưa xong hẵng đi?”
“Thôi thôi, cô chú về còn có việc, không ở lại nữa.” Bố Lương mẹ Lương cầm túi lên bèn đi ra ngoài, Lương Tuệ Tuệ đi theo tiễn bọn họ.
Khu nghỉ của khách sạn, Tề Thịnh vẫn còn ngồi ở sofa, nhìn Trịnh Bảo Châu bên cạnh đang nghiên cứu đặc sản: “Hôm nay tôi thật sự phải lau mắt mà nhìn cô Bảo Châu nhé, tôi xem như biết cô gây dựng sự nghiệp to lớn như nào rồi, đều dựa vào ba tấc lưỡi không xương hen.”
“Quá khen quá khen.” Trịnh Bảo Châu cuống quít xua tay, “Có những quan niệm của bậc cha chú rất khó thay đổi, mấy anh biện luận với họ, nói phụ nữ nên tiếp thu giáo dục, phụ nữ nên độc lập, vô tác dụng, anh không thể thuyết phục họ. Chúng ta hôm nay cũng không cần bọn họ đồng ý những quan điểm ấy, mà là để họ đồng ý cho Tuệ Tuệ học tiếp, như vậy dùng phương thức họ có thể chấp nhận là đươc.”
“Nói rất đúng, rất có lý, không hổ là nữ doanh nhân trẻ tuổi đầy triển vọng.” Tề Thịnh cười hì hì, “Thế cho nên cô dâng tôi ra hở?”
“Ặc, cái này…Ha ha, không phải anh đang vội sao?” Trịnh Bảo Châu nhét một đống đặc sản vào tay anh ta, “Đây đều là duyên phận mà, này, ăn thử đặc sản quê Tuệ Tuệ xem.”
Tề Thịnh cầm lấy đặc sản, tiếp tục cười hì hì: “Nếu hôm nay tới đây là Khúc Trực, cô cũng dâng cậu ta ra hả?”
Trịnh Bảo Châu đáp: “Đương nhiên rồi, nhưng tôi đoán bố mẹ Tuệ Tuệ cũng chẳng vừa mắt cậu ta, tôi cũng không muốn làm hại Tuệ Tuệ.”
“À.” Nói nhiều như vậy, chẳng phải không nỡ sao!
Hai người đang tán dóc, Lương Tuệ Tuệ đã từ bên ngoài quay lại. Trịnh Bảo Châu thấy cô nàng đi qua, bèn hỏi: “Sao rồi? Chú với cô không làm khó em nữa chứ?”
“Khôn ạ.” Lương Tuệ Tuệ lắc đầu, “Nhưng có nói nếu em muốn học tiếp, học phí đều phải tự kiếm, đừng trông cậy trong nhà.”
Trịnh Bảo Châu nói: “Không lo, nếu em muốn học thật, chị kêu nhà hàng xếp ít ca cho em, tiền lương vẫn như bây giờ, như vậy em có thể có thời gian chuẩn bị cuộc thi, còn có thể gom chút tiền. Đợi đến khi chính thức nhập học, học phí chắc sẽ đủ, nghỉ đông nghỉ hè em còn có thể tới làm công.”
Lương Tuệ Tuệ bị cô nói đến ấm lòng: “Hu hu hu cảm ơn cô Bảo Châu ạ.”
Trịnh Bảo Châu cười nói: “Những thứ này đều là việc nhỏ, quan trọng là em phải tự nghĩ xem, có muốn học tiếp không, nếu muốn, thì sẽ chọn ngành gì.”
“Dạ, em sẽ nghĩ kỹ!”
Tề Thịnh đứng lên, nói với các cô: “Hai người nói chuyện nhé, tôi đi thăm tiếp.”
“Chờ tí.” Lương Tuệ Tuệ thấy anh muốn đi, vô thức kêu lại. Tề Thịnh quay đầu lại, nhìn cô nàng hỏi: “Sao? Chẳng lẽ muốn cầm lại túi đặc sản này hả?”
“Không, không phải.” Lương Tuệ Tuệ xấu hổ sờ mũi, cầm túi thịt bò nhét vào tay Tề Thịnh, “Cái, cái này ngon lắm, anh thử xem.”
Tề Thịnh nhìn thịt bò trong tay, cười một cái: “Không tệ nha, cô gái nhỏ biết cảm ơn, hôm nay coi như không phí công giúp em.”
Tề Thịnh cầm thịt bò vẫy tay với bọn họ, tiếp đó đi bận việc của mình.
Chuyện bố mẹ Lương Tuệ Tuệ coi như xong, Trịnh Bảo Châu lại tập trung chuẩn bị buổi gặp đoàn làm phim. Định vị khách sạn Cao Bác Vân gửi cho cô còn gần phim trường, hôm nay gặp đoàn Trịnh Bảo Châu ăn trước một ít, rồi tự lái xe qua.
Lúc Tề Thịnh và Khúc Trực cùng tới ăn trưa, Trịnh Bảo Châu đã đi rồi. Đợt này Khúc Trực luôn nhốt mình trong phòng thí nghiệm, ngay cả ăn cơm cũng bảo Tề Thịnh mang cho, hôm nay là Tề Thịnh kiên quyết kéo anh ra ngoài. Hai người gọi ba món một canh, Lương Tuệ Tuệ bưng mâm, lên đồ ăn cho họ.
Khúc Trực trợn mắt với anh ta, không đáp lại, Lương Tuệ Tuệ đặt món ăn cuối cùng lên bàn, khiến Tề Thịnh “Ý” một tiếng: “Bọn anh không gọi món này.”
“Món này là em tặng các anh.” Lương Tuệ Tuệ cầm lại mâm, nhìn họ cười cười, “Em đã quyết định rồi, em muốn học tiếp đại học, em muốn học ngành quản trị kinh doanh, tốt nghiệp xong có thể quay lại giúp cô Bảo Châu quản lý khách sạn! Em biết cô Bảo Châu dạo này bận việc, em sẽ giúp chị ấy thực hiện ước mơ, em cũng muốn giúp chị ấy quản lý khách sạn, để chị ấy theo đuổi ước mơ mà không cần lo lắng!”
Tề Thịnh cầm đũa, nghe cô nàng dõng dạc nói một tràng: “Nghĩ thì hay, nhưng em phải suy xét, thi xong còn phải thuận lợi tốt nghiệp, tốt nghiệp xong còn phải cạnh tranh vị trí với những người khác á.”
Lương Tuệ Tuệ: “….”
Khúc Trực nhìn Tề Thịnh một cái, nói với Lương Tuệ Tuệ: “Đừng để ý anh ta, quyết định rồi thì gắng hết sức để làm, đừng để mình tiếc nuối là được.”
“Dạ, cảm ơn anh Khúc! Em sẽ cố gắng!” Lương Tuệ Tuệ ôm mâm cơm, đầy sức sống bước đi. Tề Thịnh lấy muôi xới một bát cơm cho mình, ở một bên chậc chậc cảm thán: “Hiếm nha, lão Khúc ông tự nhiên lại nói tiếng người.”
Khúc Trực hỏi anh ta: “Cho nên giữa hai ta tất phải có một người không nói tiếng người?”
“Ặc…” Tề Thịnh đẩy cơm sang bên Khúc Trực, đổi chủ đề, “Hôm nay ông không ở hiện trường, không thấy được năng lực xoay người mòng mòng của cô Bảo Châu, đúng là đáng tiếc. Cô Bảo Châu đúng là người tốt, bà chủ giống cô ấy, đúng là tồn tại cấp độ quốc bảo ấy.”
“Ừ.” Khúc Trực chầm chậm đáp một tiếng, từ liên hoan lần trước, anh còn chưa gặp lại Trịnh Bảo Châu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]