Trịnh Bảo Châu tiếp thêm động lực cho mình, rồi thuận tay lướt vòng bạn bè của Khúc Trực. Bình thường anh không hay đăng tin, trước khi về nước anh đăng nhiều nhất, là mấy chậu cây anh trồng ở ban công.
Trịnh Bảo Châu không ngờ, một gã trai thẳng miệng độc tim lạnh như anh, lại thích trồng cây, còn toàn là những loại tươi mát đáng yêu thế.
…..Đây là chân ái của mãnh nam sao?
Cô càng không ngờ là mẹ cô, quý bà Tô Minh Hỷ, lại hoạt động sôi nổi dưới mỗi bài đăng của Khúc Trực! Còn trao đổi với anh về kinh nghiệm trồng cây tâm đắc nữa!
Trịnh Bảo Châu: “…..”
Thời cổ đại người ta gọi đây là thông địch bá n nước đó. 🙂
“Không xem nữa!” Trịnh Bảo Châu tắt điện thoại ném sang bên, đắp chăn đi ngủ.
Hôm nay cô không giành được thông báo diễn viên quần chúng, ngày mai cũng không tính đi phim trường. Cô ngủ tới tám giờ, mặc áo len với quần dài sẫm màu xuống lầu ăn sáng.
Hôm qua khách sạn tiếp đãi một đoàn du lịch từ ngoài tới, người trong đoàn đều là các cô dì chú bác lớn tuổi, lúc Trịnh Bảo Châu xuống, các cô các bác còn ăn sáng ở nhà ăn. Hướng dẫn viên du lịch cầm một cái loa nhỏ đứng ở cửa hô: “Các vị chú ý, tám rưỡi mình tập trung ở cửa, mọi người tranh thủ thời gian ăn sáng nhé.”
Trịnh Bảo Châu sượt qua người hướng dẫn viên, ngồi xuống cái bàn còn trống cuối cùng trong nhà ăn. Cô vừa an vị, Khúc Trực cũng từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-thanh-nguoi-yeu/3354165/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.