Mạnh Nhã Hâm vừa nói xong, cả bàn đều yên tĩnh. Trịnh Bảo Châu khẽ giật giật khóe miệng, mặt đắp lên nụ cười giả lả: “Ha ha ha, Mạnh Nhã Hâm uống nhiều quá rồi, mọi người đừng nghe cậu ấy nói bậy.”
Mạnh Nhã Hâm trừng mắt nhìn cô không vui, phủ nhận: “Tao không uống nhiều, tao còn uống được nữa!”
“….” Trịnh Bảo Châu kẹp một miếng thịt rang cháy cạnh nhét vào miệng Mạnh Nhã Hâm.
Mạnh Nhã Hâm ú ớ hai tiếng, phát hiện miếng thịt trong miệng ăn rất ngon, bèn tự cầm đũa lên gắp một miếng.
“Ha ha, mọi người ăn đi.” Trịnh Bảo Châu cười khan hai tiếng, kêu mọi người ăn cơm, định đánh trống lảng chuyện đi phim trường. Đáng tiếc Tề Thịnh không lĩnh ngộ được tinh thần của cô, vẫn bừng bừng hứng thú hỏi cô: “Cô Bảo Châu, cô đi phim trường à? Cô…cô đầu tư hả?”
Trịnh Bảo Châu cảm thấy cái cớ này không sai, đang định hùa theo, Mạnh Nhã Hâm bên cạnh lại lúng búng mở miệng: “Không phải, nó đi làm diễn viên đấy.”
Trịnh Bảo Châu: “….”
Tề Thịnh kinh ngạc trợn tròn cả hai mắt: “Cô muốn làm diễn viên?”
“Tôi không…”
“Tôi thấy rất hợp với cô đó!” Tề Thịnh vốn không cho cô cơ hội phủ nhận, kích động như kiểu anh ta mới làm diễn viên, “Cô xinh đẹp như thế, hoàn toàn không thua kém các sao nữ trên TV! Đúng không Khúc Trực?”
Trịnh Bảo Châu: “…”
Thật muốn đóng gói Tề Thịnh và Mạnh Nhã Hâm quẳng ra ngoài. 🙂
Khúc Trực chầm chậm đáp một tiếng, như cười như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-thanh-nguoi-yeu/3354159/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.