Nghỉ phép ở nhà một thời gian, sau lần tác chiến lần trước, Trình Cảnh Dương được điều về thành phố. Ở đây công việc rất nhàn hạ, anh có thời gian dành cho Lục Tử Hân. Thường xuyên đưa cô đi học rồi lại đón cô về. Cô muốn đi đâu chơi anh cũng sẵn lòng làm tài xế riêng cho cô. Cuộc sống êm đềm cứ vậy trôi qua vài năm, buổi sáng cùng nhau dậy sớm chạy bộ, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi làm, tối đến lại cùng nhau quấn quýt trên giường.
Nhưng hạnh phúc đó kéo dài không lâu, hôm nay Cảnh Dương nhận điện thoại của Vương Hạn, anh ta báo rằng Triệu Tấn vẫn làm loạn ở biên giới. Hắn ta liên tục tấn công, đe doạ tới quân đội và nhân dân. Có rất nhiều người đã bỏ mạng tại đây. Đội NH1 sẵn sàng tác chiến, chỉ đợi lệnh của đội trưởng là anh.
Trình Cảnh Dương đăm chiêu suy nghĩ, lần này anh không đi thì không biết bao người vô tội sẽ bị hại. Nhưng nếu anh đi rồi, Tử Hân sẽ phải làm sao. Mỗi lần đi tác chiến đều lành ít dữ nhiều, hai người chỉ mới hạnh phúc một thời gian thôi. Haizzz, thật là khó xử.
Lục Tử Hân đứng ngoài cửa đã nghe thấy hết cuộc trò chuyện của anh và đồng đội. Thấy anh phân vân khó xử, cô thở dài không đành lòng đẩy cửa bước vào.
“Cảnh Dương, anh đi đi. Đừng lo cho em. Em có thể chờ anh, bao lâu cũng được. Nhưng Tổ quốc cần anh ngay lúc này”.
“Hân Hân, cám ơn em đã hiểu cho anh. Anh sẽ cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-song-thieu-anh/2783991/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.