Ba ngày trôi qua, Tử Hân không về nhà mà ở lại bệnh viện chăm sóc Trình Cảnh Dương. Ngày nào cô cũng tới nói chuyện với anh. Tình hình của anh đã ổn hơn, được chuyển sang phòng bệnh thường.
Viên đạn anh trúng chỉ cách tim 3cm, giữ được mạng sống đã là kì tích.
Tử Hân cẩn thận lau mặt cho anh, rồi lại lau tay cho anh, cô kể với anh rất nhiều chuyện.
“Cảnh Dương, hôm qua em được vào phòng mổ rồi. Anh thấy em giỏi không?”
“Sáng nay có bệnh nhân to tiếng với em, anh tỉnh dậy lấy lại công bằng cho em đi”.
“Tử Minh lại bắt nạt em rồi. Anh ấy nhân cơ hội anh không ở bên em mà chọc tức em, anh phải cho anh ấy một bài học”.
“Em nhớ anh lắm...”
Câu cuối cùng Tử Hân nói trong nước mắt, cô đã cố gắng không khóc rồi, nhưng nước mắt cứ chảy ra.
Bên ngoài có tiếng y tá gọi cô đi khám bệnh, Tử Hân lau nước mắt đứng dậy.
“Em phải làm việc rồi. Anh nghỉ ngơi đi, chút nữa em lại vào thăm anh”.
Giây phút cánh cửa đóng lại, ngón tay anh khẽ động đậy.
Thêm một tuần nữa trôi qua, Lục Tử Hân rơi vào trạng thái mất ngủ trầm trọng. Đôi mắt cô đen xì, gương mặt đã không có thịt giờ càng hóp lại.
Trình Cảnh Dương vẫn yên lặng nằm trên giường, bình an chìm vào giấc ngủ. A Thông cũng đã được chuyển về phòng bệnh thường. Bây giờ chỉ đợi vào kì tích họ tỉnh lại.
Lục Tử Hân đứng dậy để đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-song-thieu-anh/2783984/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.