Để ép bản thân mình không nhớ tới anh, cả ngày Lục Tử Hân vùi đầu vào công việc. Đến tối, cô lê từng bước chân mỏi mệt vào Lục gia, Lục Hạo Thiên thấy con gái thì vui vẻ.
“Tử Hân, hôm nay hai đứa tạm biệt nhau trong vui vẻ chứ?”
“Tạm biệt gì ạ? Có ai đi đâu à?”
Lục Hạo Thiên nhíu mày..
“Cảnh Dương nó không nói gì với con à?”
Lục Tử Hân càng nghe càng mơ hồ..
“Nói gì ạ? Bọn con cãi nhau cả tuần nay, có nói chuyện với nhau đâu”.
“Rõ ràng chiều nay nó bảo nó đến viện mà”.
Trái tim Tử Hân run lên, anh đến viện mà không đi tìm cô sao. Một tuần không gặp chả nhẽ anh không nhớ cô chút nào à?
“Hai đứa cãi nhau về chuyện gì thì mau làm lành đi. Mai Cảnh Dương nó đi rồi”.
Lục Tử Hân run rẩy hỏi lại..
“Đi đâu ạ?”
“Mai nó đi đảo Hải Minh huấn luyện”.
“Sao có thể đi được chứ. Vết thương của anh ấy còn chưa khỏi hẳn mà”.
Vừa xuất viện một tuần đã lại đi huấn luyện, sức nào chịu nổi. Anh cũng chỉ là con người thôi. Trình Cảnh Dương anh thật nhẫn tâm, đi mà không chào cô một câu. Lục Tử Hân chẳng quan tâm giận dỗi gì nữa. Cô rất nhớ anh, chỉ muốn nghe giọng anh ngay lập tức. Bấm điện thoại gọi cho anh nhưng chỉ nghe được tiếng thuê bao.
Hết cách cô đành giương ánh mắt cầu cứu bố. Lục Hạo Thiên thở dài cầm điện thoại gọi điện hỏi thăm mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-song-thieu-anh/2783976/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.