Trình Cảnh Dương nghe vậy hốt hoảng, xem xét kĩ lại tờ giấy, không phát hiện mình sai chỗ nào.
“Cảnh Dương, còn một dây màu xanh và một dây màu đỏ nữa”.
Triệu Tấn đáng chết, hắn ta làm ra cách phá giải, nhưng lại bỏ lại hai dây. Anh phải làm sao bây giờ.
Lục Tử Hân nhìn đồng hồ đếm ngược sốt ruột.
“Cảnh Dương, còn 30 giây nữa thôi. Em phải cắt dây nào”.
Trình Cảnh Dương khép tờ giấy lại, dựa lưng vào cửa ngửa mặt lên tuyệt vọng.
“Hân Hân, em cứ cắt đi. Cắt màu nào em thích. Anh sẽ luôn ở bên em”.
Tử Hân cầm hai dây lên, một dây màu đỏ, một dây màu xanh, cô nên cắt màu nào đây. Trong đầu bỗng hiện lên lời anh từng nói..
“Anh là lính, anh mặc trên người bộ quân phục màu xanh...”
Màu xanh... màu xanh...
Đồng hồ đếm ngược chỉ còn 5 giây, cô nhắm mắt cắt xuống.
Bên ngoài Trình Cảnh Dương cũng đang đếm ngược. Lần này anh thật sự bất lực rồi. Nếu không cứu được cô, anh tình nguyện chết cùng cô.
5...4...3...2...1...
Hai người cùng nhắm chặt mắt lại, sẵn sàng đối diện với cái chết.
Ấy vậy mà bom lại không nổ, Lục Tử Hân mở mắt ra, đồng hồ dừng ngay ở giây thứ 3. Cô oà lên khóc nức nở.
“Cảnh Dương... Cảnh Dương... đồng hồ dừng lại rồi”.
Trình Cảnh Dương như được sống lại, anh vội bảo cô tránh ra rồi đạp cửa xông vào. Hai người ôm chặt lấy nhau, Lục Tử Hân vì sợ hãi mà ngất đi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-song-thieu-anh/2783955/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.