Trình Cảnh Dương lái xe rời khỏi thành phố ồn ào, chiếc xe không về Lục gia mà đi thẳng vào khu biệt thự ở ngoại thành.
Xe dừng lại tại một căn biệt thự xa hoa lộng lẫy, Lục Tử Hân bị anh kéo xuống xe, cô tò mò nhìn trước nhìn sau, hai mắt mở to hết cỡ.
“Cảnh Dương, đây là đâu?”
“Đây là nhà của chúng ta. Bây giờ đứng tên anh. Sau này sẽ đứng tên em”.
Lục Tử Hân khó hiểu nhìn anh.
“Cái gì mà tên anh tên em”.
“Thì bây giờ đang đứng tên anh. Sau này cưới em về rồi nó sẽ thuộc quyền sở hữu của em”.
Lục Tử Hân đỏ mặt, trừng mắt nhìn anh..
“Ai thèm lấy anh”.
“Có thật là em không thèm lấy anh không?”
“Không thèm”.
Trình Cảnh Dương nhìn cô mặt mũi đỏ bừng, anh ôm chặt cô vào lòng.
“Em không thèm nhưng anh thèm”.
Sau khi tham quan một hồi, Lục Tử Hân nảy ra ý định làm người con gái dịu dàng nết na..
“Em nấu cơm cho anh ăn nhé”.
Trình Cảnh Dương nhìn cô hoài nghi.
“Em có biết nấu không?”
“Đừng có coi thường em. Chờ đó”.
Nói rồi cô xắn tay vào bếp. Cảnh Dương nhìn cô hào hứng thì vui vẻ chạy vào theo nhưng bị cô đuổi ra. Không còn cách nào khác, anh đành ra ngoài phòng khách đọc báo.
“Aaa...”
Trình Cảnh Dương nghe thấy tiếng kêu của cô thì chạy vội vào bếp.
“Hân Hân, sao thế?”
Lục Tử Hân ấn chặt ngón tay đang chảy máu, nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-song-thieu-anh/2783947/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.