Trình Cảnh Dương trở về đơn vị, việc đầu tiên anh làm là tập hợp đội NH1.
“Tôi có nhiệm vụ khẩn cấp giao cho các cậu đây..”
“Đội trưởng cứ nói. Dù có lên núi đao xuống chảo lửa chúng tôi cũng không sợ.”
“Lại chuẩn bị đi tác chiến hay huấn luyện sao?”
Không để mọi người thắc mắc lâu, Trình Cảnh Dương lên tiếng..
“Con gái dỗi thì dỗ thế nào?”
Cả đội nhìn nhau. Chuyện này...
“Đội trưởng còn việc gì khác không?”
“Không có. Đây là chuyện gấp..”
A Cường nhanh trí..
“Đội trưởng, con gái thích nhất là mỹ phẩm. Mà son là thiết thực nhất. Đội trưởng cứ mua son tặng bác sĩ Lục là được.”
Trình Cảnh Dương nghe có vẻ hợp lý, gật gù. Anh lấy máy ra bấm gọi..
Lục Tuấn Phong đang ngủ ngon lành thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Cô gái nằm bên cạnh ư hừ xoay người lại, ném điện thoại vào người anh. Nhìn rõ số trên điện thoại, Lục Tuấn Phong tỉnh cả ngủ..
“Cảnh Dương? Anh gọi cho em làm gì?”
Trình Cảnh Dương chưa bao giờ chủ động liên hệ với anh. Trừ khi có liên quan đến bà chị gái giang hồ kia..
“Đặt cho anh vài thỏi son. Cậu thường xuyên dùng tới chắc rõ hơn anh.”
“Hãng nào? Màu nào?”
Trình Cảnh Dương đau đầu, còn phải chọn nữa sao..
“Cậu tuỳ ý chọn. Nếu khó quá cứ chọn hết cũng được..”
“Anh cần son làm gì?”
“Chị cậu dỗi, anh phải dỗ chứ còn sao nữa”.
Lục Tuấn Phong nảy ra suy nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-song-thieu-anh/2783941/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.