Từ vùng núi phía Bắc trở về, Trình Cảnh Dương bị đưa thẳng vào viện dưới sự kiểm soát của Lục Tử Hân. Nằm trên xe cứu thương, anh luôn miệng nói.
“Hân Hân, anh không sao mà. Không cần nằm viện đâu.”
“Anh khoẻ lắm. Không đau ở đâu hết.”
“Anh còn phải về đơn vị báo cáo nữa..”
Lục Tử Hân không nhịn nổi nữa, quay ra lườm anh..
“Ngoan ngoãn tới bệnh viện kiểm tra cho em. Báo cáo với ai, gọi ông ta tới viện báo cáo”.
Cảnh Dương trợn tròn mắt. Người ta là cấp trên của anh, gọi tới sao được. Chưa kể anh còn “ăn trộm” trực thăng nữa. Phải về đơn vị chịu phạt.
Nhưng mà anh không cãi lời cô được, đành phải ngoan ngoãn tới viện kiểm tra.
Sau khi kiểm tra xong, anh chỉ bị xây xước nhẹ, cũng may không ảnh hưởng tới xương cốt. Lục Tử Hân mới yên tâm để anh về quân đội.
Lúc này, Lục Hạo Thiên đang nổi trận lôi đình. Trình Cảnh Dương quá to gan, lại dám lấy danh nghĩa của anh để điều động trực thăng mà chưa hỏi ý kiến ông. Nhưng trước mặt ông bây giờ chỉ có người trong đội NH1, đội trưởng thì không thấy đâu.
“Trình Cảnh Dương đâu, gọi tới đây cho tôi”.
“Đô đốc, đội trưởng chưa về đơn vị..”
Lục Hạo Thiên giận dữ đập bàn.
“Cậu ta không coi kỉ cương quân đội ra gì nữa đúng không. Gọi cậu ta tới ngay cho tôi..”
“Nhưng mà... nhưng mà bác sĩ Lục bắt đội trưởng phải vào viện kiểm tra...”
Vương Hạn vừa nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-song-thieu-anh/2783937/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.