Trên hành lang bệnh viện, Tiểu Tịnh âm thầm đưa tay xoa nắn cái eo mỏi nhừ. Vô tình nhìn thấy thông báo đi tình nguyện ở vùng núi phía Bắc. Đây chẳng phải là cơ hội trốn Hàn Vũ sao. Cô vội vàng đăng ký. Lại nhìn thấy chỉ còn một xuất dành cho bác sĩ. Tiểu Tịnh quay sang năn nỉ Lục Tử Hân đi với mình. May quá đã thuyết phục được, cô thầm thở phào..
Hàn Vũ từ phía sau nhìn thấy hai người thì thầm gì đó. Anh nhăn mặt phát hiện Tiểu Tịnh to gan dám đăng ký đi tình nguyện một mình. Anh phải tìm cách dạy dỗ cô lại mới được.
Tránh được một ngày làm sao tránh được cả đời. Sau khi đi tình nguyện về, Tiểu Tịnh bị Hàn Vũ giáo huấn cả buổi sáng. Sau khi kiểm tra sức khoẻ xong xuôi, Hàn Vũ đưa Tiểu Tịnh về thẳng nhà mình. Anh đen mặt ngồi trên sofa nhìn cô.
“Gan của em lớn nhỉ. Dám đi tình nguyện một mình. Lại còn nhường chỗ cho người ta. Em tưởng mạng em lớn lắm hả.”
Tiểu Tịnh cúi mặt biết lỗi, nói nhi nhí..
“Phải nhường chỗ cho trẻ nhỏ chứ..”
“Em lớn với ai?”
Tiểu Tịnh bị mắng thì ấm ức, mắt đỏ hoe nhìn anh. Hàn Vũ muốn mắng tiếp nhưng cứng họng, đành thấp giọng an ủi..
“Lần sau muốn đi đâu thì nói với anh. Không được tự ý đi như thế nữa..”
Tiểu Tịnh gật đầu, nước mắt lã chã rơi xuống. Hàn Vũ thở dài kéo cô ngồi lên đùi mình, dùng tay lau nước mắt cho cô..
“Ngoan, không khóc. Anh không mắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-song-thieu-anh/2783921/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.