Chương trước
Chương sau
Cả ngày phải ở trong nhà do lệnh cấm túc, Lục Tử Minh chán nản. Giờ này chắc em gái anh lại quấn lấy Trình Cảnh Dương rồi.

Bỗng nhiên cửa sổ vang lên tiếng cốc cốc như bị ai ném đá vào, Tử Minh đi tới nhìn xuống thì thấy Tử Hân và Cảnh Dương đứng bên dưới. Họ vẫy tay ra hiệu cho anh đi xuống, Tử Minh tuy thắc mắc nhưng cũng làm theo.

Xuống đến nơi, Lục Tử Minh bất ngờ trước ý tưởng táo bạo của hai người họ. Đó là giúp anh trốn ra ngoài chơi.

Lục gia là gia đình có truyền thống quân đội nên có rất nhiều cảnh vệ canh gác. Muốn trốn ra ngoài không hề đơn giản. Nhưng họ là ai chứ, họ là những đứa nhóc tinh ranh, không gì có thể làm khó được họ.

Ba người họ đi ra đến cổng, thấy chú cảnh vệ khoác súng đang đứng gác, Cảnh Dương vội lôi Tử Minh vào góc, để Tử Hân ra trận.

Cảnh vệ thấy công chúa nhỏ hớt hoảng chạy tới liền giật mình, ngồi xuống xem công chúa nhỏ có gì dặn dò. Tử Hân đưa ánh mắt long lanh nhìn chú cảnh vệ, lắc lắc tay.

“Chú ơi, máy bay của cháu mắc trên cây rồi, chú lấy giúp cháu được không?”

Người cảnh vệ nghĩ lấy chiếc máy bay chỉ vài giây, chắc không tính là bỏ vị trí nên đồng ý.

Thấy người gác cổng rời đi, Trình Cảnh Dương kéo Lục Tử Minh chạy ra ngoài. Lục Tử Hân cũng vội đi theo sau. Vậy là thành công trốn khỏi nhà.

Ba đứa nhóc rủ nhau tới quán kem, Tử Hân vốn gọi kem dâu, nhưng khi thấy Cảnh Dương gọi kem socola thì nằng nặc đòi anh cho ăn cùng. Tử Minh thấy vậy lắc đầu, giờ đây anh không còn ghét Cảnh Dương như trước nữa. Ba người họ chung sống cùng nhau như vậy không phải chuyện tồi tệ gì.

Ba người vui vẻ đi chơi, nhưng họ đâu biết rằng ở Lục gia lúc này đang loạn lên vì sự mất tích của ba đứa trẻ. Lục Hạo Thiên lo lắng đi đi lại lại, vợ ông mới sinh, không thể để bà biết được.

Người cảnh vệ gác cổng sợ hãi, chỉ vì tắc trách trong công việc nên mới để ba đứa nhóc trốn mất. Mặc dù không phải lỗi của anh nhưng anh vẫn bị Đô đốc phạt khoác quân tư trang chạy 10 km. Anh ta khóc không ra nước mắt, thầm hứa lần sau công chúa nhỏ có làm gì cũng không được động lòng.



Nhận được tin ba đứa nhóc đang ở khu vui chơi, Lục Hạo Thiên lập tức cho người đón họ về. Về đến nhà mới biết vì sự nghịch ngợm của họ đã khiến cả nhà lo lắng, ba đứa nhóc cúi đầu nhận tội.

“Tử Minh, bố đã cấm con ra ngoài 1 tuần. Vậy mà vẫn dám trốn. Còn Cảnh Dương với Tử Hân, các con trốn đi chơi mà không báo cho ai. Phạt ba đứa các con trong vòng 10 ngày không được ra khỏi nhà. Còn trốn nữa thì đừng trách bố”.

“Chú, là cháu sai, chú đừng phạt hai em”.

Trình Cảnh Dương đứng ra nhận lỗi, dù sao cũng là anh bày trò.

Lục Tử Hân vội vàng nói đỡ cho anh.

“Không có, là con lừa chú cảnh vệ, không liên quan tới anh ấy”.

“Không lằng nhằng, cả ba đứa đều bị phạt. Bây giờ thì về phòng đọc sách đi”.

Không xin xỏ được, ba đứa trẻ đành lủi thủi về phòng.

Trình Cảnh Dương đang ngồi đọc sách, thì nghe thấy cửa số có tiếng ném đá. Không rõ từ bao giờ mà ném đá lại thành kí hiệu của ba người.

Sau khi Cảnh Dương có mặt, ba đứa nhóc lại bày trò nghịch ngợm trêu chọc mọi người trong nhà.

Cứ như vậy họ sống vui vẻ hoà thuận với nhau, cùng nhau nghịch ngợm, cùng nhau vui đùa, cùng nhau đi học rồi cùng nhau trưởng thành.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.