Từ ngày Trình Cảnh Dương rời đi, Tử Hân ít nói hơn hẳn, cô tỏ ra trưởng thành và trầm ổn hơn. Mỗi lần Trình Cảnh Dương về thăm cô đều mang theo một vết thương về làm cô đau lòng gần chết. Lúc thì bị thương ở bàn tay, lúc lại bị thương ở cánh tay, có khi còn bị thương ở bụng nữa.
Cảnh Dương vào trường quân đội đã hai năm, anh vẫn giữ lời hứa với Tử Hân, chỉ cần được nghỉ anh sẽ về thăm cô.
Càng lớn anh càng khôi ngô tuấn tú. Gương mặt anh không có một khuyết điểm nào cả. Trường quân đội cũng rèn luyện cho anh có thể hình tốt hơn. Hiện giờ anh đã cao hơn 1m8 rồi, Tử Hân vẫn chỉ là cô bé cao đến ngực anh. Không phải do cô thấp mà do anh... quá cao.
Một hôm đang ở học ở trường, Tử Hân thấy bụng mình nhâm nhẩm đau. Cô thầm tính ngày, chẳng lẽ mình lại đen như vậy. Kết thúc tiết học cô chạy vội vào nhà vệ sinh, cô không biết làm thế nào cả. Cũng may Cảnh Dương vẫn còn được nghỉ phép, cô liền gọi cho anh.
“Cảnh Dương cứu em”.
Có lẽ do nghề nghiệp nên Cảnh Dương lập tức bật dậy, anh vội vàng xác nhận thông tin.
“Em đang ở đâu. Đã xảy ra chuyện gì. Em nhìn xung quanh em có những gì?”
“Em đến tháng rồi”.
Nói xong mặt cô đỏ ửng..
Cảnh Dương cũng bất ngờ, anh không biết phải làm gì tiếp theo.
“Tiểu Hân, anh phải làm gì tiếp theo”.
Lục Tử Hân nghe xong đỡ trán bất lực,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-song-thieu-anh/2783207/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.