Trước khi tỏ tình, Tử Hân đã được Cảnh Dương chiều chuộng. Nhưng sau khi tỏ tình, anh hoàn toàn coi cô là viên ngọc nâng trên tay sợ vỡ ngậm trong miệng sợ tan.
Hai người ngồi trên sofa xem tivi, Tử Hân cằn nhằn sofa hôm nay cứng, lập tức cô được anh chuyển lên ngồi lên đùi anh. Tử Hân vui vẻ ôm chặt lấy anh.
“Cái gối ôm này ôm thích quá đi”.
“Cho em ôm cả đời, chịu không”.
“Anh hứa phải giữ lời đó”.
Tử Hân ăn phải món gì cô không thích làm cô nhăn mặt, anh nhanh chóng cúi xuống hôn cô, lấy thức ăn trong miệng cô bằng môi lưỡi của mình, thản nhiên nuốt xuống không chút ngại ngùng.
Hay như bây giờ, cô đưa tay chọc chọc vào má anh, khi chán lại cầm lấy tay anh cắn một cái. Anh cũng ngồi yên mặc cô làm loạn.
Tử Minh ngồi bên cạnh thán phục.
“Sức chịu đựng của anh giỏi thật đấy, là em thì em sớm ném nó ra đường rồi”.
“Đó là lí do vì sao anh chưa có bạn gái đó Tử Minh”.
Tử Hân không vui trừng mắt nhìn anh. Có ai nói xấu em gái như anh không. Lại còn nói xấu trước mặt anh yêu của cô nữa.
“Anh yêu, anh không được nghe lời anh ấy vứt em ra đường đâu đấy”.
Cản Dương yêu chiều véo má cô.
“Làm sao anh vứt bảo bối của anh đi được”.
Tử Hân vui vẻ đặt lên má anh một nụ hôn, còn cố tình “moazzz” một tiếng rõ to..
Lục Tử Minh ngồi cạnh rùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-song-thieu-anh/2783193/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.