Họ theo chân Thiên Mạch đến chợ, đã lâu rồi Quý Liên Tích không nhìn thấy đám đông người qua lại, cho dù đó là một cặp phu thê đi cạnh nhau, một đứa trẻ chạy trên đường hay một người già chậm chạp, họ đều tràn đầy sức sống. So với cái lồng hoa lệ thì Quý Liên Tích càng nhớ sự tự do bên ngoài hơn.
"Ở đây, vừa hay chính là nơi này." Mạch nhi nói, bọn họ đi tới một tiệm vải, bên trong truyền đến thanh âm huyên náo.
Là giọng của một nam tử trung niên không kiên nhẫn: "Ta phải nói với ngươi vài câu! Đây đã là giá thấp nhất, nếu ngươi mua không nổi thì đừng làm loạn ở chỗ này!"
Nữ nhân trước mặt hắn cúi thấp người, khổ sở cầu xin: "Đại gia à, van xin ngài, mùa đông đã đến rồi, cha mẹ ta ngay cả nguyên liệu để may quần áo cũng không có, chúng ta chỉ có ít tiền này, xin hãy giúp ta được không."
Quý Liên Tích nghe xong không khỏi mở to hai mắt, bởi vì tuy rằng xa cách đã lâu, nhưng nàng vẫn nhận ra thanh âm dịu dàng này: "Tẩu tẩu?"
Nghe thấy có người gọi mình, Quý đại tẩu quay đầu lại, không ngờ lại nhìn thấy một người mà nàng ấy không bao giờ ngờ tới, mừng rỡ gọi một tiếng: "Liên nhi?"
"Sao muội lại tới đây?!" Không phải tiểu cô nương đã gả vào cung rồi sao?
"Tẩu tẩu! Muội rất nhớ tỷ!" Quý Liên Tích chạy đến trước mặt Quý đại tẩu và nắm lấy bàn tay của nàng ấy. Trải qua năm tháng, khuôn mặt thanh tú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-roi-bo-nang/2885487/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.