Thời gian trôi qua, màn đêm buông xuống, cho dù Đỗ Hàn Yên mạnh cỡ nào thì Quý Liên Tích cũng nhìn ra được nàng ấy không khỏe.
Chỉ với mồ hôi không tự chủ chảy dài bên má nàng ấy ngược lại với tấm lưng đang thẳng thì có thể nhìn ra được ngay.
"Hàn Yên, đừng tiếp tục nữa, chúng ta đi cầu xin thái tử đi? Thân thể của muội không chịu được nữa rồi." Quý Liên Tích cố gắng thuyết phục nàng, nhưng đối phương vẫn không nhúc nhích: "Còn hai giờ nữa kết thúc rồi, ta vẫn có thể, ta không muốn nợ ân tình của người khác."
Quý Liên Tích thấy nàng ấy vẫn không buông bỏ, đành phải trải xiêm y của mình ra, quỳ xuống bên cạnh.
"Nếu muội không đứng dậy, ta cũng không đứng lên." Khẩu khí của Quý Liên Tích như uy hiếp, mặc dù nàng cũng không biết mình cậy vào đâu uy hiếp Đỗ Hàn Yên, nhưng không nghĩ chiêu này lại có hiệu quả!
Đỗ Hàn Yên bối rối nói: "Liên Tích tỷ! Tỷ mau đứng dậy, tỷ không chịu nổi đâu!"
"Vì sao muội có thể mà ta thì lại không? Hơn nữa nói thế nào thì ta cũng có lỗi." Quý Liên Tích không vui, nói thế nào thì mình cũng tương đối nhiều tuổi hơn, sao có thể để muội muội gánh chịu hình phạt được.
"Ta đã bị phạt quen rồi." Mặc dù chưa từng quỳ lâu như bây giờ, nhưng vì để thuyết phục Quý Liên Tích, cho dù giấu một phần sự thật cũng không ngại.
Đỗ gia có nhiều con, mà mình lại là chị lớn, cho nên khi đệ muội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-roi-bo-nang/2885483/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.