Cho đến khi xuân thần đến, hai nàng vẫn dùng phương thức "Không tiện lộ diện" để gặp mặt, mà Quý Liên Tích cũng thật sự trồng mấy cây non ở hậu viện, tuy cây chưa lớn nhưng cũng coi như có chút che đậy.
Hôm nay, Đỗ Hàn Yên chuẩn bị đến báo danh. Trong quá trình dạy học, Quý Liên Tích luôn có chút đăm chiêu nhìn Đỗ Hàn Yên, nhìn đến nàng ấy trở nên ngượng ngùng, hỏi thẳng Quý Liên Tích đang suy nghĩ cái gì.
"Ta nghĩ, ta nên cảm tạ muội đàng hoàng." Quý Liên Tích thu hồi mắt, thả cuốn sách xuống, giả vờ không có gì nói.
"Đều đã qua lâu như vậy, Liên Tích tỷ còn nghĩ về chuyện này sao?" Nàng ấy cười, nói: "Đó đều là do ta tự nguyện từ đáy lòng, không phải để trả ơn Liên Tích tỷ."
"Ta biết, nhưng muội vì ta làm nhiều như vậy, thậm chí còn bị thương, sao ta có thể quên được?" Nàng vô thức nhìn về đầu gối của Đỗ Hàn Yên, mặc dù đều bị y phục che ở dưới, nhưng đã qua lâu như thế nàng ấy nói đã khôi phục tốt rồi, Quý Liên Tích tạm thời tin tưởng nàng ấy. Nhưng chuyện này đã tạo nên nút thắt trong lòng nàng, luôn cảm thấy có lỗi với nàng ấy, muốn làm chút gì đó bồi thường cho nàng ấy.
Đỗ Hàn Yên suy nghĩ, nhìn cuốn sách trước mặt mình, vui vẻ nói: " Liên Tích tỷ không bắt ta viết chữ đã là báo đáp rồi!"
Quý Liên Tích nhíu mày: "Đây căn bản không tính vào."
"Được rồi, vậy Liên Tích tỷ, tỷ muốn báo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-roi-bo-nang/2885480/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.